Sức mạnh khổng lồ như vậy khiến cho toàn bộ người trong Xích Tôn giáo càng thêm cuồng nhiệt.
Đến lúc này, Xích Tôn giáo mới coi như nắm giữ thực lực có thể sánh ngang với chín gia tộc lớn trong thiên hạ.
Thần chủ nâng cao thực lực của bọn họ vào lúc này, tất nhiên là chuẩn bị cho hành động tiếp theo.
Xích Tôn giáo đã nhận được ý chỉ của thần chủ, sắp tới phát động phản loạn ở các nơi trên cả nước, mục đích chỉ có một, đó là khiến Đại Chu loạn lạc.
…
“Giáo chủ, vội vàng phát động như vậy, chỉ sợ tổn thất sẽ cực kỳ nghiêm trọng, phòng bị vũ trang của Đại Chu vẫn chưa hoàn toàn lỏng lẻo.”
Một nam tử trung niên có dáng vẻ văn sĩ đang khuyên nhủ Xích Nhật.
Người này là quân sư của Xích Tôn giáo, những lãnh đạo cao cấp, bao gồm cả giáo chủ Xích Nhật của Xích Tôn giáo ở đây đều không am hiểu về những chuyện như truyền giáo, xây dựng sức mạnh vũ trang.
Vị quân sư này chuyên môn phụ trách những việc đó.
Xích Nhật không cho phép nghi ngờ, lên tiếng: “Đây là mệnh lệnh của thần chủ, nhất định phải phát động trong thời gian đã định, tuyệt đối không được phép sửa đổi.”
Vị quân sư kia nghe vậy, cũng chỉ có thể ngậm miệng lại.
Ở trong Xích Tôn giáo, nghi ngờ giáo chủ có lẽ còn có thể được tha thứ, nghi ngờ thần chủ, chắc chắn phải chết không nghi ngờ.
Xích Nhật cũng không muốn khiến vị trợ thủ đắc lực này lạnh lòng, nói: “Quân sư chớ vội, thần chủ sắp đặt như vậy, nhất định có lý của mình. Nghe nói, mấy năm trước dã man nhân trên thảo nguyên lại xuất hiện một vị Thiên Nhân. Vị Man vương kia có dã tâm, chuẩn bị vào đông sẽ xâm lược Đại Chu.”
Ánh mắt quân sư sáng lên, hưng phấn nói: “Kiến thức của thần chủ, không phải phàm phu tục tử như ta có thể sánh được. Nếu nội ngoại giáp công như vậy, giang sơn của Triệu thất nguy rồi.”
Khi đang nói chuyện, đám người Xích Tôn giáo đã đáp xuống đất.
“Giáo chủ.”
Đột nhiên, một người ở lại canh giữ Vô Lượng sơn bẩm báo: “Vài ngày trước có một nữ tử xông vào trong núi, sau khi bị bọn ta phát hiện thì trốn trong một sơn động, sơn động kia có cấm chế, đến nay vẫn không cách nào phá vỡ.”
Xích Nhật sầm mặt lại, mắng: “Phế vật!”
Bây giờ Vô Lượng sơn là đại bản doanh của Xích Tôn giáo, nhưng lại bị người ta xông vào, quá đáng hơn là mấy ngày rồi vẫn không bắt được người đó.
Mặc dù nhân vật nòng cốt trong giáo đều không có mặt ở đây, chỉ có một vị hộ pháp Kim Thân nhất trọng canh giữ sơn môn, nhưng như thế này cũng quá vô dụng.
Người kia quỳ rạp xuống, run lẩy bẩy nói: “Giáo chủ bớt giận.”
“Dẫn đường.”
…
Đằng sau Vô Lượng sơn, trong một sơn động, xung quanh vách núi tràn ngập cấm chế.
Ở chính giữa là một cái ao hình tròn, nước bên trong có một nửa màu trắng một nửa màu đen, hình thành một đồ án thái cực.
Nơi này chính là Hắc Bạch linh trì của Đạo môn.
Đã một trăm năm không có người nào đến linh trì này rồi.
Cũng chỉ có người trong Đạo môn mới biết cách tiến vào nơi này.
Sau khi nơi này bị Xích Tôn giáo chiếm đoạt, bọn họ không biết nơi này còn có một linh trì như vậy.
Trước đây, quy củ của Đạo môn là mỗi hai năm mở một lần, mỗi lần mở chỉ có thể cho một người vào, tiến hành lễ tẩy rửa trong linh trì.
Đối với võ giả Phàm cảnh, linh trì này có lợi ích tăng tiến tu vi rất lớn.
Bây giờ, tích lũy một trăm năm khiến nước trong linh trì gần như tràn đầy.
Những điều này đều lợi cho Lăng Linh, nàng có thể không chút kiêng dè sử dụng linh trì tu luyện.
Trong ba ngày ngắn ngủi, nàng đã từ tam phẩm đột phá đến nhất phẩm đỉnh phong, khoảng cách với Thần Thông cảnh chỉ còn một bước.
Linh trì tích lũy trăm năm cũng tiêu hao gần một nửa.
Lúc này, nàng vẫn không ngừng hấp thụ linh lực trong linh trì, mỗi một hơi thở, trong mũi hình thành một cột khí màu trắng.
Trong phạm vi mấy trượng xung quanh người hình thành một vòng cương khí chuyển động tuần hoàn mạnh mẽ.
Cơ thể của nàng đang xảy ra biến hóa kinh người.
Đây chính là dấu hiệu hình thành kim thân.
Đúng lúc này, tiếng ầm ầm vang lên.
Sơn động rung chuyển một phen, cấm chế trên vách núi đá sáng lên, sau đó vỡ tan.
Điều này cho thấy, cấm chế trong sơn động bị phá rồi.
Lúc này Lăng Linh đã đến thời khắc quan trọng nhất, đối với chuyện bên ngoài, làm như mắt điếc tai ngơ, lòng không vướng bận, chuyên tâm đột phá.
…
Bên ngoài sơn động, người ra tay phá tan cấm chế là một vị cường giả Pháp Lực cảnh.
Người này là Chưởng Kinh trưởng lão của Xích Tôn giáo, đã từng đến Tĩnh châu cùng thánh tử Đường Duệ, phụ trách chặn cửa vị Hoàng Cực Kiếm Thánh kia.
“Không ngờ có thể đột phá đến Thần Thông cảnh ở bên trong.”
Xích Nhật cảm ứng được động tĩnh bên trong, không những không giận mà còn mỉm cười.
Không cần đoán cũng có thể biết, người bên trong chắc chắn là truyền nhân của Đạo môn.
Hắn ra lệnh: “Tiểu Tiểu, bắt người ở bên trong ra.”
“Vâng.”
Phượng Tiểu Tiểu lộ vẻ hưng phấn, chuẩn bị xông vào sơn động.
Đúng lúc này, một thanh đao từ trên trời giáng xuống, cắm ở trước cửa sơn động.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người ở đây khiếp sợ.
Trước khi thanh đao này rơi xuống, không một người nào phát hiện ra.
Phượng Tiểu Tiểu còn suýt nữa đụng phải, may mà phản ứng nhanh, kịp thời dừng lại.
“Ai?”
Tất cả mọi người của Xích Tôn giáo như gặp phải cường địch, bọn họ đều ý thực được mình đụng phải kẻ địch cực kỳ đáng sợ rồi.
Chỉ có Xích Nhật tu vi cao nhất ngẩng đầu nhìn bóng hình đang nhanh chóng lao xuống kia, trên mặt lóe ra sát ý âm u, quát lên: “Là ngươi!”
Người kia đã đáp xuống mặt đất, chặn ở lối vào sơn động.
“Là ngươi?”
Thánh tử Đường Duệ và Phượng Tiểu Tiểu gần như đồng thời lên tiếng.
Mấy tháng trước, nam nhân trước mắt này chính là Cố Dương khiến hành động ở Tĩnh Hải vương phủ của bọn họ bị thất bại.
Đường Duệ từng bại trong tay hắn, khi vừa mới bắt đầu, trong lòng hơi không cam lòng.
Nhưng cùng với việc cảnh giới của Cố Dương dùng tốc độ khiến cho người ta trợn mắt líu lưỡi mà tăng cao nhanh chóng, hắn đã không còn bất kỳ suy nghĩ so sánh nào với Cố Dương nữa rồi.
Bây giờ, ngay cả bóng lưng người ta hắn cũng với không tới.
Cho dù hắn lấy được ân điển của thần chủ, thành công đột phá lên Kim Thân cảnh, chênh lệch vẫn lớn đến mức khiến hắn cảm thấy tuyệt vọng.
Hắn biết, bóng ma nam nhân này để lại trong lòng hắn, vĩnh viễn không cách nào xóa bỏ.