Bây giờ gặp lại nam nhân này, tâm trạng của Đường Duệ cực kỳ phức tạp.
…
“Đúng là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa cứ xông vào.”
Xích Nhật cười ha hả, ánh mắt nhìn Cố Dương lại lạnh lẽo đến cực độ.
Sát ý trong lòng hắn sôi trào.
Ngày đó ở Thần Đô, hắn bày bố một cạm bẫy tuyệt diệu, vốn dĩ có thể lừa giết hơn mười tên cường giả Thần Thông cảnh, còn loại trừ được hầu hết trọng thần triều đình Đại Chu.
Mắt thấy sắp thành công đến nơi, vậy mà bị tiểu tử này phá hỏng.
Trong lòng hắn căm hận đến cực điểm, muốn giết người giải hận.
Nào ngờ, đối mặt với Cố Dương vừa đột phá đến Kim Thân cảnh ở ngoại thành Thần Đô, hắn lại bị một con chim nhỏ dọa chạy.
Sau chuyện này, biết được chân tướng từ chỗ của thần chủ, hắn coi đây là nỗi sỉ nhục lớn nhất cuộc đời hắn.
Nếu không phải đang gánh vác mệnh lệnh của thần chủ, không rời đi được thì hắn đã sớm tìm Cố Dương rửa sạch nỗi nhục rồi.
Về sau, biết trong khoảng thời gian cực ngắn mà Cố Dương đã đuổi kịp hắn, đột phá đến Pháp Lực cảnh, trong lòng hắn xuất hiện cảm giác sợ hãi.
Mãi đến khi hắn thu hoạch được thần ân của thần chủ, đột phá đến Bất Lậu cảnh, lần nữa bỏ lại tiểu tử kia ở đằng sau.
Hắn vốn dự định tìm một cơ hội đi tìm tiểu tử này, loại bỏ mối họa lớn trong lòng.
Nào ngờ tiểu tử này lại tự đưa mình đến cửa.
Pháp Lực tam trọng!
Xích Nhật liếc mắt một cái là nhìn ra được tu vi thật sự của Cố Dương, không ngờ lại đột phá rồi.
Tốc độ tu luyện thế này, thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Tin tức hắn đột phá đến Pháp Lực nhị trọng cũng mới chỉ là chuyện của nửa tháng trước.
Nửa tháng, lại lên thêm một trọng.
Sát ý trong lòng Xích Nhật càng thêm vững chắc.
Nếu còn cho tiểu tử này thêm chút thời gian, vậy chẳng phải không lâu nữa sẽ đột phá đến Bất Lậu cảnh sao?
Nếu như vậy, thật sự sẽ không người nào có thể áp chế tiểu tử này, mà hắn cũng trở thành mối họa cực lớn của Xích Tôn giáo.
Ầm ầm!
Trong sơn động, cương khí cuồng bạo khẽ quét qua, vách núi mất đi cấm chế bảo hộ hơi chấn động, một ít đá vụn bị đánh rơi xuống mặt đất.
Cả người Lăng Linh lơ lửng trong không trung, quanh thân mở ra một tầng cương khí vô hình, đá vụn rơi lên trên đó đều lập tức bị chấn nát.
Nàng mở to mắt, trong mắt lóe lên một tia sáng khiến cho người ta sợ hãi.
Kim thân đã thành!
Nàng cầm kiếm trong tay, chiến ý hiên ngang, chuẩn bị nghênh chiến kẻ địch.
Tuy rằng mới vừa rồi toàn bộ tâm thần của nàng đều đặt trên đột phá cảnh giới, nhưng vẫn có một chút cảm ứng đối với bên ngoài, biết được cấm chế của sơn động đã bị đánh tan.
Vốn phải đối mặt là một kẻ địch khó có thể địch nổi.
Ai ngờ mới vừa mở mắt ra, cảm ứng được đến lại là một khí tức vô cùng quen thuộc lại hơi xa lạ.
Nàng không khỏi ngẩn ra: “Cố Dương?”
Tại sao hắn lại ở chỗ này chứ?
Ngoại trừ hắn ra, còn có hơn mười khí tức cường đại, tất cả đều đã ngoài Thần Thông cảnh.
Có sáu luồng khí tức sâu không lường được, rõ ràng là Pháp Lực cảnh.
Một luồng khí tức trong đó còn cường đại đến mức khiến cho nàng cảm thấy hít thở không thông, cách xa như vậy rồi, chỉ bằng vào khí tức thôi đã áp chế được chân nguyên hơi bất ổn trong cơ thể nàng.
Bất Lậu cảnh!
Tâm trạng của Lăng Linh không ngừng trầm xuống.
Dù thế nào nàng cũng không thể ngờ tới được, trong Xích Tôn giáo lại xuất hiện một vị cường giả Bất Lậu cảnh.
Thật ra ngày hôm đó khi nàng thừa dịp một đám cấp cao trong Xích Tôn giáo đều không ở trong núi đã vụng trộm lẻn vào, kết quả bị một cường giả Thần Thông cảnh ở lại đóng giữ trong núi phát hiện ra, sau đó bị chặn trong Hắc Bạch linh trì, chỉ biết lần này đã thập tử vô sinh rồi.
Tự biết chắc chắn phải chết nên nàng vứt bỏ tất cả, lợi dụng Hắc Bạch linh trì để điên cuồng tăng thực lực của bản thân lên.
Trong khoảng thời gian ngắn đã tiêu hao linh trì được tích lũy gần một trăm năm đến gần như không còn, liên tục vượt qua hai cảnh giới, lại đột phá đến Thần Thông cảnh.
Làm như vậy rất có thể sẽ khiến cho linh trì này bị phá hủy, cảnh giới bản thân không ổn định.
Nhưng mà nàng đã không để ý được nhiều như vậy nữa rồi.
Đây là con đường sống duy nhất của nàng.
Nàng thành công!
Thành công bước vào Thần Thông cảnh, nhưng mới vừa mở mắt lại phát hiện ra kẻ địch cường đại đến khiến cho người ta tuyệt vọng.
Hơn mười vị Thần Thông cảnh, sáu vị Pháp Lực cảnh, còn có một vị Bất Lậu cảnh.
Chỉ sợ tất cả cường giả của Xích Tôn giáo đều ở trong này rồi.
Càng khiến cho nàng tuyệt vọng chính là Cố Dương lại vì cứu nàng mà cũng đến đây.
Lăng Linh biết hắn đã là Pháp Lực nhị trọng, còn giết chết một vị cường giả Pháp Lực tam trọng của Thẩm gia.
Nhưng mà hiện giờ phải đối mặt là một vị Bất Lậu cảnh!
Ở Đại Chu, chỉ có Bất Lậu cảnh mới là đại nhân vật chúa tể thiên hạ chân chính.
Sở dĩ chín gia tộc lớn trong thiên hạ là chín gia tộc lớn trong thiên hạ chính bởi vì trong chín nhà này có cường giả cấp Bất Lậu cảnh trấn giữ.
Tương tự như vậy, sở dĩ lục đại phái gồm sáu phái cũng chính bởi vì trong sáu phái này đều có cường giả cấp Bất Lậu cảnh.
Cộng thêm một hoàng thất, thế lực cao nhất thiên hạ có tổng cộng mười sáu thế lực này.
Nếu có ai khác có thể đột phá đến Bất Lậu cảnh, sáng lập gia tộc thì gia tộc đó chính là gia tộc thứ mười trong thiên hạ, nếu như thành lập môn phái thì đó chính là đại phái thứ bảy.
Ở trên thế giới này, dùng cái gì để nhận định sự mạnh yếu của một thế lực, cho tới bây giờ đều dựa theo cấp bậc của vị cường đại nhất trong thế lực đó.
Hiện giờ Tần gia xếp hạng nhất trong chín gia tộc lớn trong thiên hạ là bởi vì lão tổ Tần gia có được thực lực cường đại nhất.
Văn viện xếp hạng nhất trong lục đại phái là bởi vì có một vị Thiên Nhân tồn tại.
Triệu gia là chủ nhân chung của thiên hạ, bởi vì trong hoàng cung đã có cường giả Bất Lậu cảnh, đồng thời lại tồn tại một vị Thiên Nhân.
Giữa các cường giả Bất Lậu cảnh, cho dù có thù hận lớn đến mức nào đều hiếm khi ra tay.
Từ khi Đại Chu thành lập cho đến nay đã trải qua thời gian năm trăm năm rồi, nhưng cường giả Bất Lậu cảnh ngã xuống lại đếm chưa hết một bàn tay.