Sư tôn của Lăng Linh chính là chưởng giáo Đạo môn hiện giờ Văn Giác.
Cố Dương bừng tỉnh hiểu ra, lập tức hiểu được toàn bộ.
Nhớ tới lúc trước Tô Ngưng Yên đã tìm ra được một thanh kiếm ở tầng thứ tám. Thanh kiếm kia hiển nhiên cực kỳ quan trọng đối với nàng.
Bộ thi thể này chính là chủ nhân ban đầu của thanh kiếm.
Lúc đó Tô Ngưng Yên đã chủ động tiến vào trong Trấn Yêu tháp, chính là vì đã biết trước đệ tử của Bích Tiêu cung trốn ở đây, nên cố ý tiến vào để tìm thanh kiếm kia.
Từ điểm này có thể suy đoán ra được, Tô Ngưng Yên quả thật có mối quan hệ mật thiết với Bích Tiêu cung.
Hắn ngạc nhiên nói: “Tại sao lại muốn trốn ở trong Trấn Yêu tháp vậy?”
“Chuyện này thì ta không biết.”
Thật ra cũng không khó đoán, với thực lực của người này, có thể để cho nàng tránh né cũng chỉ có cường giả cấp Thiên Nhân cảnh mà thôi.
Nói không chừng chính là vị kia của Xích Minh thiên.
Đáng thương thay, cho dù trốn ở chỗ này rồi lại vẫn không thể thoát được họa sát thân.
Cố Dương không hề nhàn rỗi, nạp giá trị của tất cả mấy bộ thi thể gần đó vào, tuy rằng năng lượng thu được không nhiều lắm, tổng cộng chỉ có mười mấy điểm thôi, nhưng mà thịt muỗi vẫn là thịt mà.
“Chờ ta một chút.”
Hắn nạp thi thể của Yêu tộc có giá trị ở trong tầng này vào rồi nói một câu với Lăng Linh, mở hệ thống ra.
[Có muốn sử dụng máy mô phỏng nhân sinh không? Sử dụng một lần, tiêu hao bốn mươi điểm năng lượng.]
Không có gì bất ngờ xảy ra, lại tăng giá nữa rồi, từ hai mươi điểm đã tăng lên tới bốn mươi điểm.
Đau lòng thì đau lòng, nhưng mô phỏng vẫn phải tiếp tục.
“Có.”
[Hai mươi hai tuổi, ngươi đã là Pháp Lực tam trọng, ngươi đi tới Vô Lượng sơn cứu Lăng Linh bị nhốt ra, đại chiến một trận với Xích Nhật cấp Bất Lậu cảnh, bị thu vào trong Trấn Yêu tháp.]
[Ngươi đánh đến tầng thứ chín, lại một lần nữa đại chiến với Xích Nhật nắm Trấn Yêu tháp trong tay, ngươi đánh bại hắn nhưng lại không cách nào bảo vệ cho Lăng Linh, làm hại nàng chết ngay tại chỗ.]
[Ngươi xông ra khỏi Trấn Yêu tháp, đau lòng đến cực điểm, thề phải đuổi giết Xích Nhật. Nửa ngày sau, Thẩm Vận xuất hiện, Xích Nhật nhân cơ hội chạy mất. Ngươi không cách nào thoát được khỏi Thẩm Vận nên bắt đầu liều mạng.]
[Ngươi lấy thân thể bị thương nặng làm cái giá phải trả, kinh sợ dọa lui Thẩm Vận. Sau đó hóa thân thành Phượng Hoàng trốn đến Lương châu, lại tiến vào Kim Đình động thiên.]
[Sau đó không lâu, Thẩm Vận đuổi tới Kim Đình động thiên, còn không ngừng quấy rầy ngươi, không để ngươi khôi phục lại thương thế.]
[Nửa tháng sau, thương thế của ngươi càng ngày càng nặng, mắt thấy sẽ đến lúc bị bắt giữ, một vị Thiên Nhân giáng xuống, đánh lui Thẩm Vận.]
[Vị Thiên Nhân kia cứu ngươi về Kim Đình, trị thương cho ngươi, mong muốn hợp tác với ngươi.]
[Ngươi đã rơi vào đường cùng rồi nên chỉ có thể đáp ứng. Một năm sau, thương thế của ngươi khỏi hẳn, bắt đầu đi tới hai quốc gia khác để săn giết thần linh.]
[Trong vòng hai năm, hai đại quốc gia tổn thất nặng nề, thực lực của Kim Đình quốc không ngừng mở rộng, cuối cùng dẫn đến các Thiên Nhân cảnh của hai quốc gia khác liên thủ lại tấn công Kim Đình quốc.]
[Trận chiến này đánh đến tận mười năm, ngươi đã gần như diệt sạch toàn bộ thần linh của hai quốc gia lớn, cuối cùng chọc giận một vị Thiên Nhân, bỏ qua vây công Kim Đình, giống như phát điên đuổi giết ngươi.]
[Ngươi chạy trốn liên tục, trốn đến chỗ thi thể của Thông Thiên Thần Viên, dẫn tới người thần bí dưới lòng đất kia đã đại chiến với Thiên Nhân này.]
[Vào thời khắc mấu chốt, Kim Đình quốc chủ xuất hiện, dựa vào sức một người tru sát cả hai người. Lại một lần nữa ghép Kim Hoàng ngọc thư lại làm một, tiên vị lại tăng thêm một tầng nữa, bước vào Động Hư cảnh.]
[Ngươi rời khỏi Kim Đình động thiên, trở lại Đại Chu. Sau đó không lâu, chân thân của Triêu Dương Đại Thánh giáng xuống, ngươi dựa vào sức mạnh mà Kim Đình quốc chủ ban cho ngươi, đỡ được một đòn. Trong thời khắc sinh tử đã lĩnh ngộ được chiêu thứ tư của Thần Tiêu Lục Diệt, Thiên Nhân Suy Diệt, lưu lại một vết thương trên mặt Triêu Dương Đại Thánh. Ngươi chết, hưởng thọ ba mươi lăm tuổi.]
Lăng Linh lại chết!
Cố Dương nhìn thấy kết cục này, sắc mặt hơi đổi.
Hắn vẫn còn quá sơ ý, không ngờ rằng sức mạnh của Trấn Yêu tháp được tăng cường.
Nếu như không phải mô phỏng trước một lần, một lần này chỉ sợ đã xảy ra sai lầm không đáng có rồi.
Nguy hiểm thật!
Lăng Linh thấy sắc mặt của hắn không đúng lắm, thân thiết hỏi: “Sao thế?”
Cố Dương nhìn nàng, lắc đầu nói: “Không có gì.”
Trong lòng hắn lại hạ quyết tâm, tuyệt đối không thể để cho nàng gặp chuyện không may được.
[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều sau.]
[Một, cảnh giới võ đạo năm ba mươi lăm tuổi.]
[Hai, kinh nghiệm võ đạo năm ba mươi lăm tuổi.]
[Ba, bài học cuộc sống năm ba mươi lăm tuổi.]
“Ta chọn điều hai.”
Trong đầu Cố Dương vang lên một tiếng ầm vang, lĩnh ngộ được một loại đao ý khiến cho thân thể và nguyên thần suy diệt.
Chiêu thức thứ tư của Thần Tiêu Lục Diệt, Thiên Nhân Suy Diệt!
Cái chữ thiên nhân trong tên chiêu thức này không hề nói đến Thiên Nhân cảnh mà nó thay mặt cho tồn tại thoát khỏi phàm tục, bước vào Tiên cảnh.
Trong cảnh giới võ đạo, Phàm cảnh là một cảnh giới, là cảnh giới thuộc về phàm nhân.
Thần Thông cảnh lại là khởi điểm của tu hành, ba cảnh giới Kim Thân, Pháp Lực, Bất Lậu, người của cảnh giới này có thể được gọi là tu sĩ.
Tới Thiên Nhân lại là một cảnh giới khác, ý nghĩa rằng đã thành Tiên cảnh.
Thiên Nhân cảnh cũng chia làm ba cảnh giới, Pháp Tướng cảnh, Động Hư cảnh, Vũ Hóa cảnh.
Vào thời đại Thượng Cổ, cảnh giới này lại được gọi là Nhân Tiên.
Một chiêu Thiên Nhân Suy Diệt này không chỉ có thể đối phó với Thiên Nhân, tồn tại đã ngoài Thiên Nhân cũng sẽ phải chịu sự ảnh hưởng của đao ý này.
Nhưng mà với cảnh giới hiện giờ của hắn mà đánh ra chiêu đao pháp này sẽ phải trả cái giá thật lớn.
Bởi vì thân thể của hắn cũng không chịu nổi đao ý suy diệt này, sẽ trực tiếp bị hủy diệt.
Cố Dương mở to mắt, trong mắt lóe lên một tia sáng màu xám.
Lăng Linh ở bên cạnh nhìn thấy tia sáng màu xám lóe lên trong mắt hắn, trong lòng sợ hãi, suýt chút nữa đổ mồ hôi lạnh, hơi sợ hãi kêu lên một tiếng: “Cố Dương…”
Tia sáng trong mắt Cố Dương biến mất, vỗ vỗ tay nàng nói: “Không có việc gì đâu.”