Kết cục cuối cùng của Xích Nhật là hài cốt không còn, trên mặt đất chỉ còn lại một thanh kiếm toàn thân tối đen.
Cố Dương hút thanh kiếm này về, nạp luôn giá trị.
[Nhận được mười lăm điểm năng lượng, số điểm năng lượng hiện tại là sáu trăm mười chín điểm.]
Đường đường một Bất Lậu cảnh mà quá nghèo, còn chẳng có lấy một thanh thần binh tuyệt thế.
Nếu đổi lại ở Thủy Nguyệt động thiên, tu sĩ Nguyên Anh gần như là người tay cầm một pháp bảo, cộng thêm vài linh khí nữa.
So ra, giết Bất Lậu cảnh của Đại Chu được giá thấp nhất, vừa khó giết lại còn nghèo túng.
Cố Dương xử lý xong chiến lợi phẩm, nhìn sang Lăng Linh, thấy tình hình của nàng hiện giờ không được ổn lắm.
Sau khi nàng ném quả cầu màu xanh kia ra, nơi chính giữa pháp trận trào ra vô số sương mù, đang ăn mòn từng chút một tia sáng màu xanh kia.
Nàng không ngừng rót chân nguyên vào trong quả cầu, nhưng lại chỉ có thể nỗ lực chống đỡ.
Lúc này, chân nguyên của nàng đã tiêu hao khổng lồ, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi, sắp không chịu nổi.
Chỉ thấy sương mù bốn phía đột nhiên bùng ra, hoàn toàn cắn nuốt sạch luồng sáng màu xanh kia, một luồng sương mù trong đó còn hóa thành một con rắn độc nhào về phía Lăng Linh.
Nàng biến sắc, định tránh né, nhưng chân nguyên đã tiêu hao nghiêm trọng, bị chậm một bước.
Khi luồng sương mù kia sẽ bổ nhào lên trên người nàng.
“Xoẹt” một tiếng!
Một bóng dáng kịp thời xuất hiện, đánh tan luồng sương mù kia.
“Đi.”
Bên tai vang lên giọng nói của Cố Dương, nàng được mang theo vào trong luồng sương mù, quanh thân có một ngọn lửa màu đỏ thẫm, sương mù bốn phía mới vừa tiến lại gần đã bị đốt cháy hầu như không còn.
Nàng gấp giọng nói: “Thiên châu!”
Cố Dương lập tức phản ứng kịp, lại chém một đao, mở sương mù ra một khe hở, lộ ra hạt châu đã bị sương mù này bao phủ.
Hắn giơ tay ra, chộp hạt châu màu xanh này vào trong tay.
Vèo!
Hai người kích hoạt trận pháp, được di chuyển ra ngoài.
Trước khi rời đi, trong Trấn Yêu tháp mơ hồ truyền đến một giọng nói tức giận: “Ngươi được đấy…”
“Sao lại biến mất rồi?”
Ở bên ngoài, khi khí tức của Cố Dương và Lăng Linh biến mất, Bùi Thiến Lan biến sắc, tỏ vẻ lo lắng nói.
Chân mày Vũ Nhị không dễ phát hiện ra nhíu lại, nói: “Bọn họ tiến vào Trấn Yêu tháp rồi, đừng lo, trước đó Cố tiểu tử cũng đã từng bị nhốt ở trong Trấn Yêu tháp, nhưng đã nhanh chóng chạy ra được.”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng hắn không nắm chắc lắm.
Xích Nhật chẳng phải kẻ ngu, lần trước dùng Trấn Yêu tháp không thể vây khốn được Cố Dương, lần này vẫn lấy Trấn Yêu tháp ra để đối phó với Cố Dương, nhất định có tự tin rất lớn.
“Tiểu tử thối, rốt cuộc định làm cái gì vậy, đừng có mà tự rước họa vào mình đấy.”
Kinh nghiệm chiến đấu của Xích Nhật phong phú đến cỡ nào, mới vừa liếc qua đã nhận ra được Cố Dương đang cố ý để Xích Nhật hút vào trong Trấn Yêu tháp.
Mới vừa rồi dưới tình huống như vậy, hắn có rất nhiều phương pháp mang theo Lăng Linh rời đi.
Hai người cùng đợi tại chỗ, trong lòng đều hơi sốt ruột.
Lần này chờ, đã một khắc đồng hồ trôi đi.
Trên bầu trời, Trấn Yêu tháp kia vẫn lẳng lặng lơ lửng ở đó.
Xung quanh, tất cả Thần Thông cảnh của Xích Tôn giáo đều canh giữ ở đó, cùng đợi giáo chủ khải hoàn trở về.
Theo bọn họ, Cố Dương bị thu vào trong Trấn Yêu tháp, vậy chính là thịt cá nằm trên thớt.
Giáo chủ là Bất Lậu cảnh, có năng lực nắm giữ chí bảo trong tay, đánh chết một tên chỉ Pháp Lực cảnh, đây còn chẳng phải chuyện dễ dàng sao.
Đột nhiên, Trấn Yêu tháp chấn động, một tia sáng màu xanh sáng lóe lên, trên đỉnh đầu bắt đầu phun ra từng luồng khói đen.
Cho dù là người của Xích Tôn giáo hay Vũ Nhị đều không biết vì sao Trấn Yêu tháp lại xuất hiện dị biến như vậy.
Một lát sau, trên bầu trời xuất hiện một lốc xoáy màu đen khổng lồ.
Người của Xích Tôn giáo thấy thế, tất cả đều quỳ xuống đất, đầu cúi rạp xuống đất, trên mặt không ít người hiện lên vẻ cuồng nhiệt.
Là thần chủ!
Bọn họ cảm ứng được khí tức của thần chủ.
“Không ổn rồi!”
Khoảnh khắc khí tức kia vừa xuất hiện, Vũ Nhị lập tức tái mét mặt mày, kéo Bùi Thiến Lan: “Chạy mau.”
“Nhưng mà…”
“Ngươi ở lại đây chỉ làm liên lụy đến Cố công tử mà thôi.”
Tình huống khẩn cấp, Vũ Nhị nào quan tâm đến tâm tình của nàng, lo lắng nói.
Trái tim Bùi Thiến Lan run lên, biết hắn nói không hề sai, cho nên không ở lại đây nữa mà bỏ chạy đi theo hắn.
…
“Đây là đâu?”
Sau một phen trời đất ngả nghiêng, Cố Dương phát hiện mình không bị truyền tống ra ngoài mà đi tới một không gian kỳ dị.
Không gian này rộng mấy trăm mét vuông, bên trong trống rỗng, chỉ có một cây cột màu đen đứng ở chính giữa, trên đó điêu khắc rất nhiều đồ án kỳ lạ.
“Bây giờ là năm bao nhiêu rồi vậy?”
Đột nhiên một giọng nói lớn lao vang lên, dọa hắn nhảy dựng.
Hắn nhìn kỹ lại, người nói chuyện chính là một đồ án hình người khắc trên cột, đó là một lão giả, đang nhìn về phía hắn, chớp mắt hỏi: “Đang hỏi ngươi đó.”
“Ờ, chuyện này, vãn bối cũng không biết.”
Gặp phải chuyện lạ như vậy, Cố Dương nhanh chóng tỉnh táo lại, đưa ra câu trả lời.
Lão giả đánh giá hắn từ trên xuống dưới vài lần, tấm tắc lấy làm kỳ lạ: “Ngươi còn chưa đến cả Nhân Tiên, thế mà lại có thể đi lên đến tầng thứ chín của Trấn Yêu tháp, thật sự ngạc nhiên.”
Cố Dương thấy khẩu khí của hắn lớn như vậy, nên rất hiếu kỳ với lai lịch của hắn, hỏi: “Không biết tôn tính đại danh của tiền bối là gì?”
“Lão phu chính là… Hả, sao lại có thể như vậy?”
Giọng điệu của lão giả đã trở nên kinh hoảng: “Thiên đạo đâu? Đế quân đâu? Sao một phương thế giới này lại biến thành như vậy chứ?”
Đột nhiên, hắn giận tím mặt: “Thật can đảm, dám ô uế thân thể ta!”
Chỉ thấy lão giả vừa cất bước đi ra từ trong cây cột, thế nhưng một chân mới vừa thò ra đã tự dưng tiêu tán.
“Chân của ta…”
Lão giả kêu thảm một tiếng, cả người rụt về, hình của lão trên đồ án trên cây cột đã bị mất chân trái không thấy đâu nữa.
Cố Dương và Lăng Linh nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị này, da đầu không khỏi run lên.
Lão giả quát: “Tiểu tử, ngươi cho mượn pháp lực dùng một chút.”
Ngay lập tức, Cố Dương cảm thấy pháp lực trong cơ thể giống như thủy triều trào ra ngoài, không gian hơi chấn động.
…