Bên ngoài, người của Xích Tôn giáo đang nghênh đón thần chủ giáng xuống thì đột nhiên nghe thấy một tiếng ầm vang, Trấn Yêu tháp đột nhiên phóng ra tia sáng ngời, sau đó vèo một cái hóa thành một vệt sáng, biến mất ở cuối chân trời.
“Truy!”
Vào lúc này, bên tai thánh tử Đường Duệ vang lên một giọng nói cực kỳ uy nghiêm.
Là thần dụ!
Trong lòng hắn vui mừng quá đỗi, không chút do dự phi thân lên, đuổi theo vệt sáng do Trấn Yêu tháp biến thành.
Những người còn lại ở tại chỗ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng đều mờ mịt, không biết đã xảy ra chuyện gì.
…
Chỉ khoảng nửa khắc, pháp lực của Cố Dương đã gần như bị rút sạch, cuối cùng lực hút này biến mất, không bị ép khô.
“Tại sao có thể như vậy?”
Trong cây cột màu đen kia, hình khắc lão giả đang không ngừng nhổ râu, càng không ngừng lặp đi lặp lại câu nói này.
Đến lúc này Cố Dương đã đại khái đoán ra được thân phận của lão giả này rồi, hơn phân nửa chính là kiểu như khí linh của Trấn Yêu tháp.
Bọn họ có thể đi vào không gian này, khẳng định có liên quan đến hạt châu màu xanh kia.
Đây chắc là vật hạch tâm do Đạo môn dùng để khống chế Trấn Yêu tháp nên mới có thể kích thích phản ứng của chí bảo này.
Cố Dương mở miệng hỏi: “Tiền bối ngủ say trong thời gian bao lâu rồi?”
Trên cây cột màu đen kia, hình khắc lão giả khựng lại một chút, xoay người lại ngó hắn: “Thế giới này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Cố Dương trầm giọng nói: “Ta chỉ biết từ thời đại Thượng Cổ thì thiên đạo của thế giới này đã chết rồi.”
“Thiên đạo, đã chết rồi?”
Lão giả lẩm bẩm lặp lại câu nói này, trong giọng nói có vẻ kinh ngạc khó có thể hình dung được: “Hay là…”
Hắn chậm rãi nói: “Nói tất cả những gì ngươi biết đi.”
Cố Dương biết cực kỳ ít, nói được đôi ba câu đã nói xong rồi.
“Cái kia, tiền bối có thể thả chúng ta ra trước được không? Ở đây không có nguyên khí, pháp lực của ta không cách nào khôi phục lại được.”
“Được!”
Lão giả duỗi tay, nắm lấy thanh kiếm được điêu khắc bên cạnh, ném ra ngoài: “Cái này đưa cho ngươi.”
Vèo!
Một thanh kiếm tự dưng xuất hiện, tự động rơi vào trong tay Cố Dương, một luồng sức mạnh ấm áp từ trong thanh kiếm dũng mãnh truyền vào.
“Chủ nhân!”
Một giọng nói mềm dẻo vang lên trong đầu hắn, kết nối với một suy nghĩ thơ ngây từ bên trong thanh kiếm.
Nguyên linh của pháp bảo?
Cố Dương chấn động trong lòng.
Hắn đã từng gặp không ít thần binh tuyệt thế, mặc dù đều có linh tính, nhưng cũng chỉ là linh tính mà thôi, còn chưa tạo thành nguyên linh, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải nguyên linh của pháp bảo.
Hắn còn chưa kịp nói chuyện, đã cảm thấy một phen trời đất xoay chuyển.
Vèo một cái đã ra bên ngoài.
“Đây là đâu?”
Trợn mắt nhìn lại thấy xung quanh hoàn toàn lạ lẫm.
Bọn họ đã không còn ở Vô Lượng sơn.
“Mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tuy rằng Cố Dương hơi lo lắng cho Bùi Thiến Lan, nhưng mà nghĩ đến có Vũ Nhị ở đó, chắc không xảy ra chuyện gì đâu, nên chỉ có thể nhẫn nhịn, hỏi Lăng Linh chuyện mới vừa rồi.
Lăng Linh lắc đầu nói: “Ta cũng không biết, khi sư tôn truyền hạt châu này cho ta đã từng nói dùng nó có thể khống chế được Trấn Yêu tháp. Mới vừa rồi tình huống nguy cấp, ta nghĩ có thể giúp đỡ ngươi hay không, không ngờ rằng…”
“Cho dù nói như thế nào, vị kia của Xích Minh thiên mất đi Trấn Yêu tháp rồi, đây là một chuyện tốt.”
Cố Dương chỉ có thể nói như vậy.
Nói xong, hắn không nhịn được nhìn thanh kiếm trong tay, nguyên linh trong thanh kiếm đã biến mất không thấy đâu nữa.
Tuy rằng linh tính của nó còn đó, nhưng cuối cùng sẽ không chủ động truyền ý nghĩ, cũng không gọi hắn là “chủ nhân” nữa.
Trong thời gian ngắn như vậy mà nguyên linh đã bị xóa sạch.
Chẳng trách hắn đã từng gặp nhiều thần binh tuyệt thế như vậy rồi nhưng không có một thần binh nào có thể có được nguyên linh.
Xem ra, sau thiên đạo mất đi, đối tượng bị ảnh hưởng đến không chỉ có tu sĩ, còn có nguyên linh của pháp bảo nữa.
Nếu như hắn đoán không sai, vị lão giả bên trong Trấn Yêu tháp kia cũng là một nguyên linh, có thể bị ảnh hưởng của trời đất thay đổi, nên vẫn luôn rơi vào ngủ say.
Nhưng trong lúc vô tình lại bị hắn đánh thức.
Như vậy xem ra Trấn Yêu tháp này không phải là một pháp bảo bình thường, nguyên linh lại có thể tồn tại trong thời gian dài như vậy.
Dựa theo cách nói của viện trưởng Văn viện, từ khi thiên đạo chết đi đến bây giờ, tối thiểu đã qua một vạn năm rồi.
“Trấn Yêu tháp có thể bay đi đâu nhỉ?”
Cố Dương nhìn theo phương hướng nó biến mất, hỏi.
Lăng Linh lắc đầu, hiểu biết của nàng về Trấn Yêu tháp chỉ giới hạn ở chỗ biết nó là chí bảo của Đạo môn mà thôi.
Cố Dương thầm nghĩ: “Hy vọng sẽ không sinh ra ảnh hưởng quá lớn đối với tương lai.”
“Đi thôi.”
…
Hai người Cố Dương nhanh chóng biết rõ nơi này chính là Tĩnh châu.
Tốc độ của Trấn Yêu tháp này không khỏi quá nhanh.
Từ Vân châu đến Tĩnh châu phải đi qua bốn năm châu, ít nhất xa trên vạn dặm. Thời gian bọn họ ở trong Trấn Yêu tháp tổng cộng sẽ không thể vượt qua một canh giờ.
Nơi này cách Tĩnh châu thành không xa.
Lăng Linh hỏi: “Không tới Tĩnh châu thành sao?”
Cố Dương lắc đầu: “Thôi, tránh thêm phiền toái cho Ô huynh.”
Trên người hắn nhiều phiền toái lắm, tốt nhất là không nên liên lụy đến Tĩnh Hải vương.
Trạng thái của hai người đều không được tốt, sau khi tìm hiểu rõ ràng nơi đây là đâu, hai người tìm một hang núi trong dãy núi hoang tàn vắng vẻ để nghỉ ngơi.
Hiện giờ Cố Dương đang ở ngoài Tĩnh châu vạn dặm, tạm thời không cần phải lo lắng đến bị Thẩm Vận đuổi theo.
Lăng Linh ngồi xuống điều tức ở bên trong, còn hắn lại lặng lẽ mở hệ thống ra.
Nguyên linh của Trấn Yêu tháp tỉnh lại, mang chí bảo này không biết bay đi đâu rồi.
Hắn luôn cảm thấy hơi bất an, kiểu gì cũng phải mô phỏng một chuyến.
[Hai mươi hai tuổi, ngươi đã là Pháp Lực tam trọng, ngươi đánh chết Xích Nhật giáo chủ Xích Tôn giáo ở trên Vô Lượng sơn, chấn động thế gian.]
[Ngươi và Lăng Linh đến Tĩnh châu, sau khi khôi phục lại đã đi đến Giang châu, nghe được tin tức Tĩnh châu thành bị hủy, Tĩnh Hải vương bỏ mình. Ngươi quyết ý báo thù cho Tĩnh Hải vương, quay trở lại Tĩnh châu.]