Ta Nhân Sinh Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 362: Rồng?




Cho đến giờ, đây chính là chuyện có giá trị nhất mà trước mắt hắn mới phát hiện ra.

Mặc dù hắn là cường giả cấp bậc Truyền Kỳ, nhưng toàn bộ sức mạnh của hắn đều xuất xứ từ con sủng thú Bá Chủ cấp kia và một con sủng thú Quân Vương cấp.

Nếu không có sủng thú, sức mạnh của bản thân hắn còn thua cả hai võ giả trước mắt này.

Hiện giờ, hắn nhìn thấy người có thể có được sức mạnh cường đại như thế, sao lại không động lòng chứ?

Chỉ chốc lát sau, có người mặc đồng phục xuất hiện, bắt hai người đang đánh nhau kia, áp giải đi.

Xem ra đây chính là lực lượng quan chức của thành thị này.

Mục Quân đi qua một cửa hàng tương tự như quán rượu, nghe thấy người bên trong đang bàn luận về trận đánh nhau mới vừa rồi nên đi vào.

Là một người thám hiểm bí mật, hắn biết được, đến một nơi xa lạ, thu thập tình báo mới là chuyện quan trọng nhất.

“Không ngờ hai tên tam phẩm dám chạy đến Tĩnh châu thành gây chuyện.”

“Từ sau khi vương gia đột phá Thần Thông cảnh, cho đến tận bây giờ vẫn không lộ diện, những người này thật sự cho rằng Tĩnh Hải vương phủ không xong rồi.”

“Nghe nói, cả vương phi cũng đột phá đến Thần Thông cảnh rồi.”

“Suỵt, đừng nói nữa, nếu như để người của vương phủ nghe được sẽ bị xui xẻo đấy.”

“Nhắc đến thì sao chứ, Tĩnh Hải vương phủ có bản lĩnh thì xóa tên người ta trên Hồng Nhan bảng đi.”

“Phải nói chứ, từ sau khi nữ nhân kia đi theo Cố Dương, tu vi đột nhiên tiến mạnh như bay.”

“Bản thân hắn đã là Pháp Lực cảnh rồi đấy.”

Trong khách điếm còn có một nữ nhân đầu đội đấu lạp, một mình ngồi trong góc, nghe được cái tên quen thuộc kia, khẽ ngẩng đầu lên, lẩm nhẩm cái tên đó: “Cố Dương…”

Nữ nhân này chính là Hàn Mộng Linh đệ tử quan môn của Tu La Kiếm Thánh, đã từng lăn lộn theo Cố Dương một thời gian ngắn.

Nhưng lúc này nàng đã không còn giữ dáng vẻ thiếu nữ nữa, trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi giống như đã trưởng thành thêm mười tuổi, hiện giờ đã là đại cô nương hai mươi mấy tuổi rồi.

Hai tháng trước, sau khi nàng đột phá đến Thần Thông cảnh đã lặng lẽ rời khỏi bí cảnh.

Hiện giờ, rõ ràng nàng đã là Kim Thân nhị trọng, luận về tốc độ tu hành còn vượt xa đám người Bùi Thiến Lan và Tô Thanh Chỉ.

Lần này nàng tới Tĩnh châu thành là vì gặp Hoàng Cực Kiếm Thánh.

Sư tôn của nàng có chút quan hệ với Hoàng Cực Kiếm Thánh.

Cảm nhận của Hàn Mộng Linh về Cố Dương rất phức tạp, có một khoảng thời gian nàng vẫn luôn đi theo bên cạnh hắn, cảm nhận sâu sắc nhất chính là trên người nam nhân này luôn có một luồng lực hấp dẫn khó có thể hình dung được.

Kể cả nữ nhân giống như Tô Thanh Chỉ, Bùi Thiến Lan, Từ Nhược Mai đều vì hắn mà thần hồn điên đảo.

May mắn chính là vì nàng còn nhỏ tuổi nên không rơi vào trong mị lực của nam nhân kia.

Đây cũng là lý do vì sao sau khi nàng đột phá đến Thần Thông cảnh rồi lại phải rời đi.

Nàng cảm thấy ở lâu bên cạnh nam nhân đó sẽ hạ thấp trí thông minh, giống như đám người Tô Thanh Chỉ và Bùi Thiến Lan, đến lúc đó sẽ thành muốn chạy cũng chạy không xong.

Hàn Mộng Linh đang suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy một luồng hơi lạnh thấu xương, không khỏi dựng cả tóc gáy lên.

Pháp Lực cảnh?

Bất Lậu cảnh?

Đó là tầm mắt của một vị cường giả đáng sợ.

Nàng cố nén kích động ngẩng đầu lên nhìn, đứng lên, đi ra khỏi khách điếm.

Phía sau có một tiếng bước chân đặc thù đi theo, chỉ chốc lát đã đi sóng vai với nàng.

Hàn Mộng Linh cảm thấy có một đường sát ý đáng sợ khóa chặt lại, trên trán đổ mồ hôi mịn.

“Đừng sợ, ta chỉ muốn hỏi ngươi một chuyện thôi.”

Bên lỗ tai vang lên một giọng nam tràn đầy cuốn hút.

Không biết vì sao nghe câu nói này hơi cổ quái.

Hàn Mộng Linh không phản kháng, chênh lệch sức mạnh quá lớn, nàng không có một chút phần thắng nào cả.

Chênh lệch lớn như vậy, cho dù Cố Dương đến đây cũng không có cách nào chăng?

Rất nhanh, nam nhân đã mang theo nàng đến một trạch viện không người.

Nam nhân hỏi: “Võ giả các ngươi, từ yếu kém đến mạnh, theo thứ tự có cấp bậc như thế nào.”

Võ giả các ngươi?

Hàn Mộng Linh nghe được cách gọi như thế, liên tưởng đến khẩu âm cổ quái của đối phương, giật nảy mình, ý thức được dường như bản thân đã gặp một chuyện cực kỳ hiếm có.

Nàng dùng giọng nói khô khan nói: “Phàm cảnh, có tổng cộng chín phẩm. Lên trên là Kim Thân cảnh, Pháp Lực cảnh, Bất Lậu cảnh, cuối cùng là Thiên Nhân cảnh…”

Nam tử đang cưỡng ép Hàn Mộng Linh này không phải là ai khác, chính là Mục Quân ngự thú sư Truyền Kỳ đến từ Thụy Cầm đại lục.

Hắn hỏi: “Thực lực của ngươi thuộc về cảnh giới nào vậy?”

“Kim Thân nhị trọng.”

Trong lòng hắn lập tức so sánh ra được, Kim Thân cảnh đại khái tương đương với sủng thú Thống Lĩnh cấp.

Pháp Lực cảnh, tương ứng chính là Quân Vương cấp.

Bất Lậu cảnh, vậy là Bá Chủ cấp.

Về phần Thiên Nhân cao nhất, chỉ có Đồ Đằng cấp hoặc Thần Thoại cấp.

Mục Quân nghĩ đến đây, nhướng mày lên, nếu như đụng phải cường giả Đồ Đằng cấp, hắn nhất định không đánh lại được.

“Ở đây có bao nhiêu vị cấp Thiên Nhân cảnh?”

“Ta không biết cụ thể có bao nhiêu vị, được công nhận gồm có hai vị…” Hàn Mộng Linh vô cùng phối hợp, nói những chuyện mình biết.

Mục Quân hỏi thật cẩn thận, đã biết được thế lực cường đại nhất trên mảnh đại lục này có những người nào.

Thời gian suốt cả một ngày đã trôi qua trong hỏi đáp như vậy.

Hỏi được nhiều nhất trong đó chính là võ giả tu luyện như thế nào, thậm chí còn kêu nữ tử này biểu thị một lần.

Bất tri bất giác, đã qua một đêm.

Mục Quân hoàn toàn chìm đắm trong hệ thống tu luyện thần kỳ của thế giới này, phương thức tu luyện không cần dựa vào sủng thú, quy sức mạnh về bản thân mình này thật sự là một suy nghĩ thuộc về thiên tài.

Hắn âm thầm đưa ra quyết định, nhất định phải học võ đạo của nơi này vào trong tay.

Giá trị của những kiến thức này không cách nào đánh giá được.

Nếu có thể mang về đến Thụy Cầm đại lục, truyền bá võ đạo, như vậy thì hắn sẽ trở thành kẻ vĩ đại có thể sánh ngang với ngự thú sư Thần Thoại.

Đang nghĩ, đột nhiên cách đó không xa có một luồng khí thế cường đại phóng lên cao.

Mục Quân đang chìm đắm trong tu luyện thất thanh nói: “Rồng?”