Nói là nhân loại đi, nhưng mùi vị và sức mạnh mà chỉ yêu thú mới có này rõ ràng chính là sinh vật siêu phàm mới có thể có được.
Nói là sinh vật siêu phàm đi, nhưng thân thể của đối phương quả thật là nhân loại.
Một sinh vật siêu phàm hình người sao?
Hay là một nhân loại có được sức mạnh của sinh vật siêu phàm nhỉ?
Mục Quân nhìn người trước mắt này giống như đang nhìn một món báu vật hiếm có.
Cho dù là tình huống nào thì đều có nghĩa rằng hắn lại phát hiện ra được một người hoặc một sinh vật siêu phàm hiếm có trên đời!
Càng quan trọng hơn là người trước mắt này có được sức mạnh Quân Vương cấp, thậm chí gần đến Bá Chủ cấp.
Đại lục tên là Đại Chu này thật sự là nơi đất lành của hắn mà.
Hắn kích động đến giọng nói cũng hơi run run: “Nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc là cái gì?”
“Ta là cha của ngươi!”
Cố Dương cực kỳ khó chịu với ánh mắt của đối phương, trông hệt như đang nhìn kẻ ngoại tộc vậy. Hắn không nói hai lời, viên hầu màu vàng bay ra ngay từ mi tâm.
Hình thể của viên hầu nhanh chóng lớn lên, chẳng mấy chốc đã cao quá mười trượng, lộ ra bộ lông ánh vàng rực rỡ dưới ánh mặt trời chiếu sáng.
“Grào…”
Nó nhìn con gấu chó chỉ cao tới đầu gối ở trước mặt, giống như khiêu khích đấm ngực, phát ra âm thanh thình thịch.
…
“Bá Chủ cấp?”
Mục Quân thấy trong cơ thể của người kia có một sinh vật siêu phàm Bá Chủ cấp bay ra, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Với tầm hiểu biết ngự thú sư Truyền Kỳ là hắn, tiềm lực huyết mạch của con viên hầu này không hề kém hơn thứ đứng đầu giống như cự long. Mới vừa gào lên, sủng thú của hắn giống như bị huyết mạch áp chế, khí thế thấp đi một phần.
Nhưng mà vì sao trong cơ thể của đối phương có thể có một sinh vật siêu phàm Bá Chủ cấp được chứ?
Hắn làm như thế nào vậy?
Mục Quân cảm thấy không thể hiểu nổi, tất cả những chuyện hôm nay gặp được đều đang khiêu chiến cực hạn kiến thực của hắn.
“Hắc Nhật, đừng sợ!”
Khiếp sợ thì khiếp sợ, nhưng phản ứng của hắn cực kỳ nhanh chóng, trấn an cảm xúc của sủng thú.
“Dũng cảm đích tâm”!
“Chung cực cuồng hóa”!
“Thần thánh tí hộ”!
Hắn ném liên tiếp ba pháp thuật tới, ngay lập tức, đôi mắt của sủng thú Hắc Nhật trở nên đỏ bừng, trong nháy mắt đã thoát khỏi áp chế của Thông Thiên Thần Viên, lông toàn thân dựng đứng lên, thân hình bắt đầu bành trướng, chiều cao nhanh chóng vượt trên mười trượng.
Đồng thời trên thân thể của nó xuất hiện một vòng sáng bảy màu.
Sau đó nó chủ động bổ nhào về phía kẻ địch, hai yêu thú khổng lồ lập tức chiến đấu cùng nhau.
Pháp thuật mà Mục Quân sử dụng đều là pháp thuật Truyền Kỳ cấp.
Giữa ngự thú sư và sủng thú hỗ trợ lẫn nhau, thành tựu chung nhau. Không chỉ có trợ giúp trên mặt trưởng thành cho sủng thú, trong lúc chiến đấu còn có thể sử dụng một ít pháp thuật nâng cao thực lực cho sủng thú.
Ba pháp thuật này đều có trợ giúp lớn nhất đối với con gấu Đại Địa Chi Hùng kia, đủ để tăng lực chiến đấu của nó lên vài phần.
…
“Vậy cũng được ý hả?”
Cố Dương nhìn thấy người của đại lục khác kia ném vài pháp thuật qua, sức mạnh của con gấu chó kia đã tăng vọt lên, dám đối đầu với Thông Thiên Thần Viên nên tấm tắc lấy làm kinh ngạc.
Hệ thống tu luyện của đối phương thật sự khá thú vị, không ngờ có thể khiến cho sức mạnh của yêu thú tăng lên trên phạm vi lớn.
Nếu như hắn có thể học được pháp thuật như vậy, đợi đến khi hóa thân của ba thần thú khác đều đến tầng thứ bảy, ném vài pháp thuật qua, thực lực của bốn thần thú Bất Lậu cảnh tăng mạnh, cho dù gặp phải cường giả Thiên Nhân cảnh cũng có thể đánh một trận đi.
Cố Dương nghĩ đến đây, rút Phượng Vũ đao ra, bay về phía đối phương.
Mục Quân như gặp địch mạnh, người trước mắt này cho dù là yêu thú hay là nhân loại thì đều có được thực lực Quân Vương cấp, không hề dễ đối phó.
“Ngọc Nhi, đi ra!”
Hắn lại mở một không gian ngự thú, thả con sủng thú thứ ba ra, là một con bươm bướm màu trắng!
Huyễn Ngọc Điệp, sủng thú Quân Vương cấp, am hiểu nhất chính là huyễn thuật. Đây là một sinh vật siêu phàm cực kỳ hiếm thấy.
Mấy lần hắn rơi vào ngõ cụt, biến nguy thành an, tất cả đều nhờ vào con Huyễn Ngọc Điệp này.
Chỉ thấy con bươm bướm khẽ vỗ cánh, không gian giống như chấn động mở ra, tiếp theo đó Mục Quân biến mất tại chỗ.
Cố Dương chỉ cảm thấy không gian xung quanh thay đổi, đến một ngã tư đường người đến người đi, tất cả trước mắt đều là đủ kiểu người đi đường, tiếng rao hàng, tiếng huyên náo… giống như thủy triều vọt tới.
“Huyễn thuật?”
Hắn nhếch miệng lên cười lạnh.
…
Lúc này ở gần vương phủ đã sớm rối loạn, hai con yêu thú có hình thể vượt trên mười trượng đang vật lộn với nhau, ảnh hưởng tạo thành khiến vô số phòng ốc xung quanh đều bị đánh sụp.
Vô số bình dân chịu trận, trong vương phủ, từ hộ vệ đến hạ nhân, tất cả đều bỏ chạy.
Chiến đấu có cấp bậc như vậy vốn không phải võ giả cấp Phàm cảnh có thể nhúng tay vào được, lỡ không cẩn thận, bị dư âm còn sót lại quét đến thì chỉ có kết cục tan xương nát thịt.
Hai con yêu thú đánh đến tia lửa văng khắp nơi, chúng đều sử dụng phương thức đánh nhau nguyên thủy nhất, từng quyền đến thịt, dùng móng vuốt xé rách, dùng răng nanh cắn xé, đánh từ trên trời xuống dưới mặt đất.
Khi rơi xuống mặt đất sẽ tạo thành một hố sâu vô cùng khổng lồ.
Lực phá hoại của chúng rất lớn, tiếp tục như vậy, sớm hay muộn gì thì cả tòa Tĩnh châu thành đều sẽ bị hủy diệt.
Người còn đứng lại tại chỗ trong hiện trường chỉ có ba vị Thần Thông cảnh duy nhất trong thành.
Hoàng Cực Kiếm Thánh, Hàn Mộng Linh và Tĩnh Hải vương.
Ba người đều không rời khỏi mà chỉ lùi ra một khoảng, căng thẳng quan sát trận chiến đấu bên này.
Tĩnh Hải vương không chịu rời đi, hắn là vương của Tĩnh châu, sao có thể bỏ lại thành thị của mình để chạy trốn được?
Hoàng Cực Kiếm Thánh thì lại đi không nổi, một kiếm mới vừa rồi đã tiêu hao hết tất cả pháp lực của hắn.
Hàn Mộng Linh không đi, bởi vì nàng có tin tưởng tuyệt đối với Cố Dương. Nàng tin tưởng nam nhân này nhất định có thể giành được thắng lợi.
Tâm trạng của ba người khác nhau, nhìn hai người đang trong chiến đấu, phản ứng cũng đều không giống nhau.
Khi con bươm bướm kia xuất hiện, Mục Quân biến mất, trước mắt xuất hiện một ngã tư đường người đến người đi, ba người đều ý thức được đây là ảo giác.
Tĩnh Hải vương lớn tiếng nhắc nhở: “Cẩn thận!”