Cố Dương lại mở hệ thống ra, mở một lần mô phỏng.
[…Ngươi đi đến Thiên Trụ sơn, tìm được Hi Hoàng và chim xanh. Ngươi và chim xanh ký kết khế ước, khi thu nó vào trong không gian sủng thú, không gian lập tức sụp đổ. Ngươi bị phản phệ, bị thương không nhẹ.]
[Ngươi mang theo thương thế, vài ngày sau trở lại truyền tống trận Thượng Cổ kia, nhưng bị Thẩm Vận phát hiện tung tích, cùng theo ngươi đi tới Thụy Cầm đại lục.]
[Ngươi lợi dụng di tích kia, thành công vây khốn Thẩm Vận. Động tĩnh chiến đấu quá lớn đã đưa tới một con Kim Bằng điểu cấp bậc Thiên Nhân, vừa liếc mắt đã coi trọng ngươi, bắt ngươi về tổ, muốn cùng sống với ngươi.]
[Ngươi bị nhốt trong tổ của con Kim Bằng điểu không cách nào rời đi, nó mới vừa đẻ trứng xong, đang ấp trứng chim, không cho phép ngươi rời khỏi tầm mắt của nó.]
[Nửa năm sau, Triêu Dương Đại Thánh đột nhiên xuất hiện, đại chiến với Kim Bằng điểu. Ngươi nhân cơ hội trốn khỏi đây, nhưng chạy ra không xa đã bị Kim Bằng điểu đuổi theo.]
[Hai tháng nữa, Triêu Dương Đại Thánh mang theo một vị cường giả Thiên Nhân khác đến vây công Kim Bằng điểu, trận đại chiến lại thu hút một cường giả Thiên Nhân cảnh.]
[Ngươi bị Triêu Dương Đại Thánh bắt đi, mang về Đào Nguyên thiên, một năm sau, ngươi khô kiệt căn nguyên mà chết, hưởng thọ hai mươi ba tuổi.]
Như vậy cũng được hả?
Cố Dương hoàn toàn mông lung.
Hắn lại bị một con yêu thú coi trọng, bắt về tổ.
Nếu không phải nó mới vừa đẻ trứng xong, đang ấp trứng, chẳng phải trong sạch của bản thân sẽ không giữ được sao?
Nghĩ đến đây, da đầu hắn hơi run lên.
Sức hấp dẫn chết tiệt gì chứ, sớm hay muộn gì đều sẽ hại chết mình.
Hắn lắc đầu, ném ý tưởng đáng sợ này ra sau đầu, dù sao lần sau gặp phải tổ của Kim Bằng điểu thì trốn được bao xa cứ trốn bấy nhiêu.
“Thúy Nhi làm nổ cả tung không gian ngự thú của ta, xem ra cấp bậc của nó rất cao, vượt trên cả Kim Thân cảnh.”
Cố Dương hơi buồn bực, vì thí nghiệm mà hắn đã lãng phí một cơ hội mô phỏng.
Sau đó gặp phải Thẩm Vận, bị Kim Bằng điểu coi trọng, dẫn Triêu Dương Đại Thánh tới… Tình tiết nát bét như vậy.
[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều sau.]
[…]
Cố Dương ngẫm nghĩ, chọn điều hai.
Lập tức, trong đầu hắn xuất hiện thêm ký ức của vài trận chiến đấu.
Một trận chiến với Thẩm Vận, còn có một trận chiến với Kim Bằng điểu.
Tốc độ của Kim Bằng điểu thật sự quá nhanh, sau khi hắn hóa thân thành Phượng Hoàng rồi mà vẫn không sánh bằng nó được. Thứ này có cảnh giới vượt trên hắn, còn là huyết mạch thần thú Thượng Cổ, đến cả Thông Thiên Thần Viên cũng không phải là đối thủ của nó.
Cuối cùng là trận chiến khi bị cường giả Thiên Nhân của tiên cung bắt lấy.
Trận chiến kia vốn không thể coi là một trận chiến đấu, hoàn toàn là nghiền ép, thứ đối phương sử dụng là một pháp khí, một hồ lô bằng ngọc trắng, đưa miệng bình quay về phía hắn và Kim Bằng điểu đã hút được cả hắn và con chim này vào.
Hoàn toàn không hề có bất cứ đường giãy giụa nào cả.
Hồ lô bằng ngọc trắng kia nhất định là một linh bảo có cấp bậc cực cao, thêm với việc nó còn là linh bảo có uy lực cường đại.
Ở Đại Chu, gần như tất cả linh bảo đều không có được uy lực cường đại.
Trấn Yêu tháp trước kia, hay là Cửu Thần đỉnh trên tay hắn đều như vậy.
Uy lực không quá mạnh.
Rất có thể chính là vì nguyên linh rơi vào ngủ say hoặc đã biến mất.
Như vậy lại xuất hiện vấn đề, vì sao linh bảo của tiên cung lại có thể giữ lại được uy lực cường đại đến như thế, bắt giữ một yêu thú Thiên Nhân cảnh giống như chơi đồ chơi vậy?
Cố Dương cảm thấy nguyên nhân tiên cung này có thể đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, chỗ dựa vào chính là linh bảo cường đại, có thể dễ dàng giải quyết các cường giả Thiên Nhân khác.
…
“Lại thêm một lần nữa.”
Cố Dương lại mở thêm một lần mô phỏng ra, tuy rằng lãng phí một lần mô phỏng, nhưng không phải không có thu hoạch gì.
[…Ngươi đi tới Địa Ngục cốc ở Thụy Cầm đại lục, bắt lấy Bất Tử Minh Hoàng, lấy được hai giọt tinh huyết Phượng Hoàng…]
[…Lúc ở Thú Thần điện, không gian ngự thú của ngươi lại thăng cấp, thăng lên làm ngự thú sư chuẩn Đại Sư cấp.]
[…Hưởng thọ ba mươi mốt tuổi.]
…
Cứ như vậy, hắn liên tục mô phỏng, mục tiêu rất rõ ràng, chính là tinh huyết Phượng Hoàng.
Mãi cho đến lần mô phỏng thứ bảy…
[…Ngươi hấp thu hai giọt tinh huyết Phượng Hoàng, Thần Hoàng quyết đột phá tầng thứ bảy…]
[…Lúc ở Thú Thần điện, không gian ngự thú sư của ngươi thăng cấp, thăng lên làm ngự thú sư Đại Sư cấp cao nhất.]
[…Hưởng thọ ba mươi mốt tuổi.]
Thành công!
Trong lòng Cố Dương tràn đầy vui sướng, hóa thân Phượng Hoàng cũng đến tầng thứ bảy rồi, có thực lực Bất Lậu cảnh.
Hiện giờ hắn có hai con hóa thân thần thú cấp Bất Lậu cảnh, đối mặt với bất cứ cường giả Bất Lậu cảnh nào cũng không cần phải sợ hãi nữa.
Cấp bậc ngự thú sư cũng đến Pháp Lực tam trọng.
Không phải vì tư chất ở phương diện này của hắn mạnh bao nhiêu, mấu chốt là khi ở Thú Thần điện, không gian ngự thú thăng cấp rất nhanh.
Đoán chừng là do Thụy Cầm đại lục đến thời khắc sinh tử tồn vong cho nên chủ nhân của Thú Thần điện này cố ý trợ giúp ngự thú sư tăng thực lực lên. Hắn được hưởng thụ nhiều lần phúc lợi như vậy, có thể đến trạng thái này cũng chẳng có gì lạ cả.
[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều sau.]
[…]
“Ta chọn điều một.”
Một tiếng “ầm” vang lên, một ngọn lửa bay ra khỏi mi tâm của Cố Dương, trong chớp mắt đã bay lên đến chín tầng trời.
Không biết từ khi nào trên bầu trời đã ngưng tụ một đám mây đen thật dày.
Mới vừa rồi còn vạn dặm không một bóng mây, nhưng lúc này, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy đâu đâu cũng là mây đen dày đặc, che khuất mặt trời, giống như chỉ trong một nháy mắt màn đêm sẽ hạ xuống.
Ầm ầm!
Trong mây đen cuồn cuộn, từng tia chớp giống như con rắn bạc.
Phượng Hoàng kéo cái đuôi thật dài, bay lượn giữa tầng mây, vô số tia chớp đánh lên trên người nó.
Nó phát ra tiếng hót thật dài, ngọn lửa trên lông chim càng ngày càng mãnh liệt.
…
Ở ngoài hơn một trăm dặm, trên mặt biển có một con thuyền cỡ lớn đang lơ lửng.
Nhìn hình dáng con thuyền này, chắc là thuyền buôn thuyền xa khơi đến từ Tây Đê đại lục.