Ta Nhân Sinh Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 371: Cuối cùng cũng gặp mặt




Lúc này người trên thuyền buôn rối loạn, đang liều mạng thu hồi buồm lại, thời tiết thay đổi sẽ vô cùng nguy hiểm cho con thuyền đang đi trên biển rộng.

Nếu như phản ứng hơi chậm một chút thì sẽ gặp nguy hiểm thuyền hỏng người chết.

Trên mũi thuyền có một già một trẻ đang đứng, ngẩng đầu lên nhìn mây đen đột nhiên xuất hiện trên bầu trời.

Thiếu niên tò mò hỏi: “Sư phụ, đang êm đẹp sao lại đột nhiên xuất hiện mây đen lớn như vậy?”

Vẻ mặt lão giả hơi nghiêm túc nói: “Có một con đại yêu đang độ kiếp.”

“Đại yêu? Đó là cái gì?”

Thiếu niên từ nhỏ lớn lên ở Tây Đê đại lục, tuy rằng có thể nói một vài tiếng phổ thông của Đại Chu, nhưng lại hoàn toàn không biết rất nhiều thứ.

Lão giả sử dụng tiếng của Tây Đê đại lục nói: “Chính là ma thú siêu cấp.”

Thiếu niên lắp bắp kinh hãi: “Chúng ta gặp phải một con ma thú siêu cấp ư?”

Ầm ầm!

Đột nhiên, một tia chớp vô cùng khổng lồ giống như định chia mây đen trên bầu trời thành hai nửa từ trên trời giáng xuống, giống như thần phạt.

Thiếu niên cảm thấy không nghe được gì cũng không thấy được gì, trước mắt lờ mờ, khó có thể hình dung được rung động trong lòng.

Tâm hồn niên thiếu của hắn, ở dưới uy thế trời đất này đã không nói ra thành lời.

Khi tất cả biến mất, ở trong tầm mắt chỉ còn lại một con thần điểu đang bay lượn trong trời đất, cao ngạo thánh khiết như vậy, không hề lui bước khi đối mặt với uy thế của trời đất.

Lão giả ở bên cạnh thất thanh nói: “Phượng Hoàng?”

Đúng lúc này, một khí tức đáng sợ đang nhanh chóng đến gần.

Lần này thiếu niên nhận ra, thất thanh nói: “Là một vị Kiếm Thánh!”

“Tìm được ngươi rồi!”

Tĩnh châu thành tự dưng xuất hiện một lão giả áo đen, hắn nhắm mắt lại, vận dụng đại pháp thiên thị địa thính, quét quanh chu vi trăm dặm.

Đột nhiên, hắn mở to mắt, trong mắt lóe lên một tia ác lạnh.

Mặc dù không “nhìn” được người cần tìm, nhưng hắn cảm ứng được một khí tức cực kỳ nóng cháy ở xa ngoài khơi kia.

Khí tức này vô cùng quen thuộc với hắn.

Hắn vẫn luôn nghiền ngẫm nghiên cứu môn công pháp “Phượng Vũ Cửu Thiên” này, đến nay đã trên ngàn năm rồi.

Nhưng sự cường đại của khí tức kia khiến trong mắt hắn lóe lên vẻ kiêng kỵ thật sâu.

Người kia rõ ràng là Bất Lậu cảnh!

“Sao tiểu tử kia lại đột phá đến Bất Lậu cảnh rồi?”

Sao có thể chứ?

Trong lòng lão giả thật sự khó có thể tin được, tuy rằng tốc độ tu hành của tiểu tử kia đã nhanh đến nổi danh nghịch thiên, nhưng đây là cảnh giới Bất Lậu cảnh.

Không có ai hiểu rõ hơn hắn, thực lực càng cường đại, muốn mở bí mật ẩn giấu trong thân thể con người càng khó khăn hơn.

Từ đủ loại tin tức tình báo có thể thấy, thân thể mạnh mẽ của tiểu tử kia đủ để so sánh với Bất Lậu cảnh.

Nếu tiểu tử này muốn tu thành thân thể bất lậu sẽ khó như lên trời.

Thứ còn lại trước mặt hắn chỉ có một con đường mà thôi, đó chính là tu thành nguyên anh.

Nếu chỉ như vậy thôi thì sẽ không hề có bất cứ uy hiếp nào đến lão giả cả.

Lão giả này chính là lão tổ Thẩm gia, lão quái vật Thẩm Vận đã sống hơn một ngàn năm.

Hắn phụng mệnh của chủ nhân đến vây bắt Cố Dương - người đã tu luyện “Phượng Vũ Cửu Thiên” này đến Pháp Lực cảnh, đã truy đuổi theo mấy bận rồi.

Hôm qua hắn dùng mạng lưới tình báo trong gia tộc mới biết được Cố Dương hiện thân ở Tĩnh châu thành, vì thế đã đuổi tới.

Từ trước đến giờ hắn làm việc ổn thỏa, khi ở Thần Đô rõ ràng đã có cơ hội rồi, nhưng vì cố kỵ viện trưởng của Văn viện nên vẫn nhẫn nhịn.

Ai ngờ chỉ trong thời gian vài ngày ngắn ngủi lại nhận được tin tức rằng Cố Dương đã đột phá đến Pháp Lực tam trọng.

Cộng thêm việc còn đại náo Vô Lượng sơn là hang ổ của Xích Tôn giáo, Xích Nhật lấy ra Trấn Yêu tháp định trấn áp, kết quả Trấn Yêu tháp tự động bay đi, Xích Nhật cũng không biết tung tích.

Thực lực của tiểu tử kia tăng lên cực kỳ nhanh, thật sự vượt quá xa sự tưởng tượng của hắn.

Sau khi biết được tin tức này rồi, Thẩm Vận đột nhiên có một dự cảm, nếu còn tiếp tục kéo dài nữa, có lẽ tiểu tử kia sẽ nhanh chóng đột phá đến Bất Lậu cảnh.

Cho tới nay, chuyện mà tiểu tử kia làm được đều luôn ngoài dự kiến của mọi người, chuyện không thể nào ở trong mắt người khác, nhưng cố tình lần nào hắn cũng có thể hoàn thành trong một lần.

Nhân vật như vậy, cho dù đánh giá cao đến thế nào cũng không đủ.

Cho nên lần này Thẩm Vận quyết định không thể tạm thời gác qua một bên nữa mà tốn thời gian một ngày chạy thẳng đến Tĩnh châu thành.

Rất nhanh, hắn đã phát hiện ra được tung tích của tiểu tử này.

“Không đúng, đây là yêu khí.”

Từ trong khí tức này, Thẩm Vận đột nhiên phát hiện được một chút lạ thường, nháy mắt đã hiểu ra được.

“Cửu Thiên Ngự Thần Quyết” là công pháp để tiểu tử này tu thành hóa thân Phượng Hoàng, hơn nữa hóa thân này đã tu thành Bất Lậu cảnh.

Cố Dương vốn là nhân loại, cho dù tu luyện công pháp của Yêu tộc cũng sẽ không thể biến thành Yêu tộc.

Thẩm Vận vô cùng hiểu rõ điểm này.

Năm đó, vị đế quân sáng lập ra môn công pháp này, mục đích chính là vì để cho nhân loại tu luyện, luyện thành yêu nguyên của Phượng Hoàng, sau đó chuyển lên trên người.

Nếu người tu luyện môn công pháp này thật sự biến thành Yêu tộc, có huyết mạch của Phượng Hoàng, vậy đó chính là một uy hiếp đối với hắn.

Hắn sẽ không dễ dàng để cho chuyện như vậy xảy ra.

Những chuyện này đều do Thẩm Vận tiêu tốn thời gian hơn một ngàn năm mới suy nghĩ ra được.

Nghiên cứu của hắn về môn công pháp “Phượng Vũ Cửu Thiên” này, nói không hề khoa trương, còn sâu hơn Cố Dương nhiều.

Thẩm Vận xuất thân thấp hèn, nhưng lại có dã tâm, từ một ngàn năm trước hắn đã không cam lòng làm một gã nô bộc cho Yêu tộc.

Trải qua một ngàn năm phấn đấu, hắn có tu vi Bất Lậu cảnh, cách ba vị Yêu Thánh chỉ có một bước ngắn, cho nên càng không cam lòng bán mạng vì chúng.

Mệnh lệnh của Triêu Dương Đại Thánh vốn là để cho hắn truyền bá môn công pháp “Phượng Vũ Cửu Thiên” này ra ngoài.

Nhưng trong lén lút hắn lại bằng mặt mà không bằng lòng, chỉ truyền cho một chi con cháu của bản thân, mỗi thế hệ tìm một kẻ có tư chất cao nhất để tu luyện môn công pháp này.

Đầu tiên là để tiện nghiên cứu môn công pháp này.

Thứ hai cũng vì ngày sau để có thể báo cáo kết quả nhiệm vụ với Triêu Dương Đại Thánh.