Ta Nhân Sinh Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 372: Cuối cùng cũng gặp mặt (2)




Cho dù Tam Thánh môn truy cứu thì hắn cũng có vô số lý do để lấy lệ.

Triêu Dương Đại Thánh kia không hiểu trò đời, quả thật dễ dàng lừa được, nếu không năm đó đã không lựa chọn hắn đến làm người thay mặt nơi Đại Chu này.

Trong vòng một ngàn năm này, thậm chí nó chưa từng hỏi tới.

Ai ngờ người định không bằng trời định, môn công pháp này lại bị người đánh cắp, lưu lạc ra ngoài, bị một người ngoài tu luyện đến Thần Thông cảnh.

Việc này cuối cùng đã kinh động đến Triêu Dương Đại Thánh, cho nên đã phái sứ giả đến.

Sứ giả có lệnh, Thẩm Vận cũng không dám thoái thác, tự mình ra trận.

Đặc biệt là sau khi tiểu tử Thẩm Châu kia cũng bị giết chết, hắn không tìm ra được lý do để không ra tay.

Thẩm Vận vừa nghĩ, người đã đến bên bờ biển, đại pháp thiên thị địa thính đảo qua đã phát hiện ra chỗ của Cố Dương.

Thẩm Vận lạnh lùng nói: “Cố Dương, ngươi chạy không thoát được đâu.”

……

Cuối cùng cũng chạm mặt.

Cố Dương nghe được câu nói kia, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một lão giả áo đen đang bay sang bên này, khí thế trên người còn cường đại hơn Xích Nhật rất nhiều.

Cho dù chưa từng gặp, nhưng vừa liếc mắt hắn đã nhận ra được thân phận của đối phương, lão tổ Thẩm gia, Thẩm Vận!

n oán giữa hắn với Thẩm gia, nếu muốn truy cứu phải bắt đầu từ Thẩm Bạch Y.

Lúc đó thực lực của hắn vẫn còn rất yếu, trong vài lần mô phỏng đã bị Thẩm Bạch Y tính kế.

Sau đó trong lúc vô tình lấy được môn công pháp tuyệt thế “Phượng Vũ Cửu Thiên” này, từ đó về sau, giữa hắn và Thẩm gia đã xác định không chết không ngừng.

Ở trong mô phỏng, Cố Dương đã bị người của Thẩm gia giết rất nhiều lần.

Cùng với thực lực của hắn không ngừng lên cao, thực lực của người Thẩm gia phái tới cũng càng ngày càng mạnh, kết quả đều bị hắn giết.

Hiện giờ cuối cùng đến lượt người mạnh nhất Thẩm gia, lão quái vật sống một ngàn năm tự thân ra trận.

Hôm nay chính là lúc tính sổ.

Hắn cười to, nói: “Thẩm Vận, cuối cùng đã đến lượt ngươi chịu chết sao?”

Trên bầu trời, quanh người Thẩm Vận xuất hiện một vùng tăm tối tuyệt đối, nhanh chóng kéo dài về phía bốn phương tám hướng, hắn khinh miệt nói: “Ngươi thật sự cho rằng dựa vào một hóa thân thần thú thì có thể chống lại lão phu sao? Hôm nay để cho ngươi được biết đến uy lực chân chính của ‘Thái U Phệ Nguyệt Công’!”

Nháy mắt một vùng tăm tối kia đã bao vây Cố Dương vào trong đó.

“Thẩm Vận?”

Bên ngoài hơn một trăm dặm, trên con thuyền biển kia, lão giả ở mũi thuyền nghe được cái tên này, sắc mặt lập tức thay đổi.

Thanh niên bên cạnh cũng đột nhiên biến sắc, hỏi: “Sư tôn, Thẩm Vận này có phải là kẻ thù đã diệt cả nhà Chung thị ta không?”

Lão giả hít sâu một hơi, ánh mắt ác lạnh: “Đúng là tên cẩu tặc này!”

Một tay hắn đã nắm lên chuôi kiếm, bàn tay hơi run run, hiển nhiên trong lòng hắn cực kỳ không bình tĩnh.

“Sư tôn!”

Thanh niên bên cạnh thấy hắn giống như định ra tay, sắc mặt trở nên trắng bệch: “Đừng mà.”

Một già một trẻ này đều là người của Chung gia.

Chung gia, vào năm trăm năm trước cũng từng hiển hách một thời dưới Tần triều, trong gia tộc ra một vị cường giả Bất Lậu cảnh, gần như sẽ trở thành gia tộc thứ mười trong thiên hạ.

Ai ngờ trong một đêm kia, Chung thị đã người ta diệt sạch cả nhà.

Người khác không biết được, đến thời khắc sau cùng vị Bất Lậu cảnh của Chung thị đã dùng một truyền tống trận đưa hai tộc nhân đời sau xuất sắc nhất đi.

Lão giả này chính là một trong hai người sống sót năm đó, tên là Chung Tử Lâm.

Còn thiếu niên lại là con cháu của một người sống sót khác, tên là Chung Ngạn Hành, bởi vì tư chất tự nhiên xuất chúng nên được Chung Tử Lâm thu làm đồ đệ.

Năm đó hai người của Chung gia được đưa đến một chỗ khác của thế giới này, Tây Đê đại lục.

Mấy trăm năm qua, Chung gia đã con đàn cháu đống ở nơi đó, đâm gốc rễ.

Nhưng mà Chung Tử Lâm vẫn không quên được quê cũ, cuối cùng, mười năm trước hắn đột phá đến Bất Lậu cảnh, nên định về Đại Chu, tìm Thẩm gia báo thù.

Lần này hắn chỉ dẫn theo đệ tử Chung Ngạn Hành, để tránh đánh rắn động cỏ, vẫn luôn ngồi thuyền buôn đến đây.

Ai ngờ còn chưa tới nơi đã chạm trán kẻ thù này.

Cộng thêm việc hắn còn đang chiến đấu với một con Phượng Hoàng Bất Lậu cảnh.

Đây có thể nói là cơ hội ngàn năm một thuở.

“Một con không đủ, vậy hai con thì sao?”

Ngay sau đó, một tiếng gầm to vang lên, xé rách tăm tối, nhảy vào trong không trung.

Chung Tử Lâm kinh hãi: “Một con ma thú siêu cấp khác!”

Thẩm Vận có tự tin tuyệt đối với thực lực của mình, hắn là Bất Lậu cảnh nhị trọng, bên trong cơ thể đã hình thành nội vũ trụ, một con Phượng Hoàng mới vừa bước vào Bất Lậu cảnh vẫn chưa thể làm gì được hắn.

Về phần tiểu tử Cố Dương mới Pháp Lực tam trọng này càng không có khả năng tạo thành uy hiếp gì cho hắn.

Còn cái tên dựa vào ban thưởng của người khác mới có thể có được thực lực Bất Lậu cảnh như Xích Nhật lại vốn không xứng để so sánh với hắn.

Đừng thấy Cố Dương có thể giết chết được Xích Nhật, ở trước mặt hắn vẫn không hề có bất cứ cơ hội nào.

Thẩm Vận một chiêu thành công, mở rộng lĩnh vực pháp lực ra ngoài, bao trùm lấy Cố Dương, trên mặt hiện lên nụ cười.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, một luồng sức mạnh khủng bố quay cuồng trong đen tối, xé được pháp lực của hắn ra.

Nụ cười trên mặt hắn cứng lại.

Giọng nói xé rách pháp lực của Cố Dương vang lên từ bên trong: “Một con không đủ, như vậy hai con thì sao?”

Chỉ thấy một con viên hầu vĩ đại phá vỡ pháp lực của hắn, phát ra một tiếng gầm rú kinh thiên động địa.

“Thông Thiên Thần Viên!”

Ánh mắt Thẩm Vận hơi nheo lại.

Trong trận chiến tứ đại thánh địa vây giết Hạ đế vào một ngàn năm trước, hắn cũng có mặt ở hiện trường, tận mắt chứng kiến mười tám hóa thân thần thú cấp bậc Thiên Nhân thi triển ra sức mạnh thần kỳ như thế nào.

Hắn hiểu rõ những hóa thân thần thú này khủng bố đến cỡ nào.

Nhưng mà hắn không ngờ được rằng Cố Dương lại còn có một hóa thân yêu thú cấp bậc Bất Lậu cảnh khác nữa.

Nếu bàn về độ khó khăn trong tu luyện thì “Cửu Thiên Ngự Thần Quyết” tuyệt đối không hề kém hơn “Phượng Vũ Cửu Thiên”.

Môn công pháp này cần đến tinh huyết của thần thú.