Sau khi Hạ đế chết, yêu thú còn sót lại ở Hạ triều đều bị Tam Thánh môn mang đến Đào Nguyên thiên. Từ đó về sau, Đại Chu gần như không nhìn thấy bóng dáng của Yêu tộc nữa.
Cố Dương có thể tu thành hóa thân Phượng Hoàng thì miễn cưỡng còn có thể lý giải được, dù sao bản thân hắn tu luyện “Phượng Vũ Cửu Thiên”, tu luyện ra được chính là yêu nguyên của Phượng Hoàng.
Nhưng hóa thân của Thông Thiên Thần Viên thì tu luyện ra như thế nào vậy?
Trong một khoảnh khắc, thậm chí Thẩm Vận còn hoài nghi người trẻ tuổi trước mắt kia có phải là đường lui do Hạ đế năm đó để lại không?
Nói thật, không chỉ có hắn, lão quái vật của các gia tộc thế lực đều có suy đoán của riêng mình về Cố Dương này.
Ban đầu hắn cảm thấy người này có thể là chuyển thế của một vị đại năng Thượng Cổ nào đó, như vậy mới có thể giải thích được vì sao tốc độ tu hành lại nhanh như thế.
Hiện giờ trong đầu Thẩm Vận lại nhớ tới cái tên Hạ đế.
Bùm!
Ngay trong nháy mắt khi hắn đang thất thần, trên bầu trời kia, con Phượng Hoàng mới vừa hoàn thành lễ rửa tội của sấm sét bắt đầu tiến hành công kích hắn, mngọn lửa nhấn chìm hắn.
Một quyền mạnh của Thông Thiên Thần Viên đánh từ hướng khác sang, bóng dáng của Thẩm Vận lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ kia, hơn nữa chỉ còn kịp nâng tay đỡ lấy.
Lập tức, hắn đã bị đánh bay, giống như đạn pháo nện lên trên mặt biển.
Ầm ầm vang lên, trên mặt biển xuất hiện một hố nước sâu mấy chục mét, dâng lên cuộn sóng vĩ đại.
“Thật đúng là da thô thịt dày.”
Cố Dương lẩm bẩm một tiếng, một đòn mới vừa rồi vẫn chưa đủ để xử lý Thẩm Vận.
Cường giả Bất Lậu cảnh vô cùng khó giết, lần trước xử lý Xích Nhật đã suýt chút nữa khiến đao của hắn bị cùn, càng đừng nói đến Thẩm Vận có tu vi Bất Lậu cảnh nhị trọng này.
Muốn giải quyết đối phương chỉ trong nháy mắt vốn không hề thực tế.
Muốn giết hắn, chỉ có thể khiến hắn hao tổn đến chết.
“Lên.”
Thông Thiên Thần Viên nhảy vào trong biển theo, đuổi giết tới, vốn không hề cho Thẩm Vận có cơ hội thở dốc.
…
Ở ngoài hơn một trăm dặm, Chung Tử Lâm đang dùng đại pháp thiên thị địa thính xem cuộc chiến. Hắn “nhìn” thấy Thẩm Vận bị con viên hầu màu vàng kia đánh dữ dội, không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Con thần thú siêu cấp này không khỏi quá mạnh, còn bạo lực hơn cả cự long ở Tây Đê đại lục nữa.
Người trẻ tuổi kia rốt cuộc có lai lịch gì, tại sao bên người lại có đến hai con thần thú siêu cấp, một con trong đó còn là con chim Phượng Hoàng bất tử trong truyền thuyết.
Ở Tây Đê đại lục một tổ chức cực kỳ thần bí nào đó đã lấy con chim bất tử làm đồ đằng.
Hắn đã từng đối phó với người của tổ chức kia, tuyệt đối không hề dễ chọc, chỉ là một góc núi băng ẩn ở phía dưới thôi đã khiến cho hắn cảm giác nhìn thấy mà ghê người.
Thanh niên này, có phải có liên quan đến tổ chức kia hay không?
Chung Tử Lâm vẫn đang quan sát, không tùy tiện ra tay.
Hắn có thể sinh tồn trên một đại lục xa lạ cho đến bây giờ, gây dựng được một cơ nghiệp cho Chung thị, không hề là người dễ kích động.
Năm đó, tộc thúc được truyền tống đến Tây Đê đại lục cùng hắn, nếu nói về thiên phú còn ở trên hắn, nhưng bởi vì tích cách dễ kích động mà bị người tính kế, chết oan uổng.
Cho nên, cho dù đang đối mặt với kẻ thù lớn nhất cuộc đời này, nhưng Chung Tử Lâm vẫn giữ vững bình tĩnh tuyệt đối, chờ đợi cơ hội tốt nhất để ra tay.
…
Trong biển, một người một vượn đang khuấy động nước biển đến long trời lở đất, thỉnh thoảng còn bùng nổ lên một cột nước vĩ đại.
Rất nhiều loài cá lập tức gặp tai họa, trên mặt biển nổi lên mảng lớn thi thể đủ loại cá.
Phượng Hoàng xoay quanh trên không trung, nhưng không đuổi xuống dưới nước mà chờ Thẩm Vận thò đầu ra.
Đột nhiên, một bóng dáng bay ra khỏi mặt nước.
Phượng Hoàng há mỏ phun ra một luồng lửa, sau khi nó thăng cấp, uy lực của ngọn lửa cũng theo đó mà tăng lên, không có gì không cháy.
Thẩm Vận không trốn tránh kịp, bị ngọn lửa này đánh trúng, cả người hóa thành một ngọn lửa, đốt cháy tất cả những gì trên người hắn hầu như không còn.
Ngay cả pháp lực của hắn cũng bị đốt cháy.
Thân thể bất lậu cường đại như vậy, ở dưới ngọn lửa khủng bố này cũng gần như bị đốt trụi.
Thẩm Vận quay ngược lại, một lần nữa rơi vào trong biển.
Nhưng mà cho dù ở dưới nước, ngọn lửa hừng hực kia vẫn không thể tắt được, giống như muốn đối rụi cả da thịt và xương cốt của hắn mới thôi.
Phải qua một lúc, chỗ đáy biển sâu có vài đường kiếm ý bùng nổ lên, đến lúc này ngọn lửa kia mới bị chém tắt.
Động tĩnh dưới đáy nước càng lúc càng lớn.
“Kiếm pháp thật lợi hại.”
Cố Dương thông qua tầm nhìn của Thông Thiên Thần Viên, có thể nhìn thấy được kiếm pháp mà Thẩm Vận đang sử dụng.
Trong số những võ giả hắn đã từng gặp được, kiếm pháp của người này cao nhất, như vậy những Kiếm Thánh trong truyền thuyết đó chắc cũng ngang tầm này.
Trước đó chưa từng nghe nói đến Thẩm Vận am hiểu sử dụng kiếm.
Ngay cả Vũ Nhị đều không biết.
Quả nhiên, mấy lão giả sống đã một ngàn năm như này nhất định đều giấu giếm một hai tài nghệ, thậm chí vài tài nghệ.
Kiểm trong tay Thẩm Vận cũng là một thanh thần binh tuyệt thế, dựa vào kiếm pháp tinh diệu, chẳng mấy chốc trên cơ thể Thông Thiên Thần Viên đã có vết thương đổ máu.
“Hừ, định tách ra để chiến đấu hả, nằm mơ!”
Sao mà Cố Dương không biết tính toán của hắn chứ, Phượng Hoàng rít lên một tiếng, đâm vào trong biển, gia nhập trận chiến.
Với cảnh giới như thế của Phượng Hoàng, vốn sẽ không bị nước biển kiềm chế. ngọn lửa của nó còn có thể đốt cả nước biển.
Tình hình chiến đấu dưới nước càng thêm kịch liệt, cuộn sóng càng ngày càng mãnh liệt, thường dấy lên sóng lớn cao đến trăm mét.
Cố Dương nắm chặt Phượng Vũ đao trong tay, đang đợi cơ hội.
“Hửm? Định chạy trốn sao?”
Hắn phát hiện ra Thẩm Vận dưới đáy biển đang định trốn theo một phía khác, hiển nhiên Thẩm Vận đã không chống đỡ được nên chuẩn bị chạy trốn đi.
Với thực lực của Thẩm Vận, hai con thần thú liên thủ vẫn không giết được hắn.
Nhưng mà tiêu hao đáng sợ như vậy, hai con thần thú giống như điên cuồng, không tiếc căn nguyên mà công kích hắn.
Mỗi lần phòng ngự, hắn đều cực kỳ cố hết sức, pháp lực đã tiêu hao đều lấy tuổi thọ để đổi lấy.