Ta Nhân Sinh Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 375: Chết! (2)




Trên thực tế, lần này Chung Tử Lâm dám trở về tìm Thẩm Vận có tu vi ở trên hắn để báo thù cũng có được một thủ đoạn đồng quy vu tận tương tự vậy.

Lúc này, người trẻ tuổi kia đứng trong lòng bàn tay của viên hầu, dùng giọng suy yếu nói: “Đa tạ các hạ ra tay hỗ trợ. Không biết các hạ xưng hô như thế nào?”

Chung Tử Lâm nhìn thấy ánh mắt thành khẩn của đối phương, dường như không hề đề phòng mình nên trong lòng không khỏi hơi nhộn nhạo.

Khi ở Tây Đê đại lục hắn đã từng nhìn thấy giữa các cường giả Truyền Kỳ thường đề phòng nhau, ngươi lừa ta gạt, lần đầu tiên gặp được người hết sức chân thành như thế nên chắp tay nói: “Không cần khách khí, lão phu tên Chung Tử Lâm, có mối thù không đội trời chung với Thẩm Vận kia.”

Người trẻ tuổi kia thoáng thay đổi sắc mặt: “Họ Chung, chẳng lẽ là Chung gia Ngụy châu năm trăm năm trước sao?”

Chung Tử Lâm nghe được bốn chữ Chung gia Ngụy châu, cảm khái nói: “Không thể ngờ, mấy trăm năm trôi qua rồi mà vẫn còn có người nhớ tới Chung gia.”

“Bái kiến Chung lão, tại hạ họ Cố, tên là Cố Dương.”

“Cố huynh đệ giết lão tặc này, báo thù lớn thay ta, nên là ta cảm ơn ngươi mới đúng.” Chung Tử Lâm không hề kiêu căng ngạo mạn.

Đừng nhìn bây giờ đối phương thoạt nhìn cực kỳ yếu ớt, nhưng dựa vào hai con ma thú siêu cấp bên cạnh đã tuyệt đối không thể xem nhẹ.

Cố Dương nói: “Chung lão khách khí, ta và Thẩm Vận kia cũng có mối thù lớn không chết không ngừng. Nếu không phải nhờ Chung lão kịp thời ra tay, lần này để cho hắn chạy thoát, vậy thật sự hậu hoạn vô cùng… Khụ…”

Nói xong, hắn đột nhiên ho khan kịch liệt.

Chung Tử Lâm đột nhiên mời: “Nơi này gió lớn, nếu Cố huynh đệ không chê, có thể lên trên thuyền nghỉ ngơi một chút.”

“Vậy làm phiền.”

Mây đen trên bầu trời tan đi.

Đột nhiên đã gió êm sóng lặng, mặt trời chói chang chiếu rọi xuống, vạn dặm không một bóng mây.

Sóng gió tới cũng nhanh mà biến mất càng nhanh hơn.

Trên thuyền biển, đoàn thủy thủ lại bắt đầu dô ta kéo buồm lên, tiếp tục đi tới.

Mãi cho đến khi một con viên hầu màu vàng bay sang bên này, lại một lần nữa dẫn đến rối loạn vĩ đại, tiếng thét chói tai nối tiếp nhau.

“Mọi người đừng sợ hãi, đó là bằng hữu của lão sư ta, sẽ không tổn thương đến các ngươi…”

Chung Ngạn Hành đứng ra, lớn tiếng trấn an người trên thuyền.

Đợi đến khi con viên hầu kia thu nhỏ lại cao cỡ nhân loại, đáp xuống trên thuyền rồi, không hề đánh bị thương ai cả, lại luôn đi theo phía sau một người trẻ tuổi thì người của Tây Đê ở trên thuyền mới không còn sợ hãi như vậy nữa.

Nhưng mà vẫn không dám lại gần.

Hễ là người có chút kiến thức đều biết được, có thể phi hành thì ít nhất cũng là ma thú cao cấp.

Trên thuyền chỉ có một vị pháp sư trung cấp và một vị kiếm sư trung cấp, vốn không phải là đối thủ của con ma thú cao cấp này.

Hai sư đồ Chung Tử Lâm đều ẩn giấu tu vi của mình rồi nên trên thuyền không có ai biết được thực lực chân chính của bọn họ.

Cố Dương nhìn thấu mọi người trên thuyền sợ hãi Thông Thiên Thần Viên, cho nên thu nó vào trong cơ thể.

Người trên thuyền nhìn thấy lại kinh ngạc một phen.

Bọn họ đều nói ngôn ngữ của Tây Đê đại lục, Cố Dương hoàn toàn không nghe hiểu.

Chung Tử Lâm đã được chứng kiến thao tác hắn thu Phượng Hoàng vào trong cơ thể rồi, đoán hắn rất có thể là một triệu hoán sư.

Giờ phút này thấy hắn thu cả viên hầu vào, trong lòng cực kỳ bội phục, kẻ này đối xử với người khác thành tâm thành ý, đúng là người có thể kết giao.

Trạng thái hiện giờ đã hỏng bét như thế rồi, còn thu hai con ma thú vào, có thể thấy được hắn không hề đề phòng mình, tín nhiệm như vậy cực kỳ khó có được.

Chung Tử Lâm kiến thức rộng rãi, vẫn là lần đầu tiên gặp được người như vậy, trong lòng không sinh lòng muốn kết giao.

Đột nhiên, Cố Dương hỏi: “Hai người khác trên thuyền có lai lịch gì vậy?”

Trong lòng Chương Tử Lâm hiểu rõ, biết hắn đang nhắc đến ai nên nói: “Là người của giáo phái nào đó, người trong giáo phái ở Tây Đê đại lục đều là đồ điên, tốt nhất không nên trêu chọc.”

Ở trên con thuyền này, ngoại trừ hai người bọn họ ra còn có hành khách khác nữa, là hai nữ tử, đều rất không đơn giản, một trong hai người đó có thực lực Truyền Kỳ giống như hắn.

Truyền Kỳ, tương đương với Bất Lậu cảnh.

Trên người hai người này đều có khí tức của thần linh, hiển nhiên là người của giáo phái.

Về phần vì sao các nàng phải giấu giếm tu vi, lại vạn dặm xa xôi chạy đến Thần Châu đại lục thì hắn không biết.

Chung Tử Lâm biết người trong giáo phái khó chơi đến cỡ nào, nên không tình nguyện quan tâm đến việc của các nàng, để tránh rước họa vào thân.

Dọc theo đường đi, bọn họ cùng đi trên một con thuyền, đều biết đến sự tồn tại của nhau, nhưng chưa từng có trao đổi gì, hai bên đều biết trong lòng mà không nói ra.

“Giáo phái?”

Cố Dương liếc nhìn sang bên kia khoang thuyền, trên mặt như có vẻ đăm chiêu.

Khí tức của hai nữ nhân kia mang đến cho hắn cảm giác quen thuộc khó hiểu, nhưng lại không thể nói rõ ra được cảm giác quen thuộc này lại đến từ đâu.

Hắn hỏi: “Các nàng thuộc về giáo phái nào vậy?”

Chung Tử Lâm nói: “Hai người này chắc là tinh linh, thờ phụng chính là tinh linh mẫu thần, thần tự nhiên.”

Cố Dương thu hồi ánh mắt, thay đổi đề tài: “Những năm này Chung lão vẫn luôn ở lại Tây Đê đại lục sao?”

“Đúng vậy, suốt năm trăm năm, cũng không biết Thần Châu hiện giờ biến thành như thế nào rồi, nghe nói Tần triều đã bị diệt, bây giờ là Đại Chu sao?”

“Không sai, Tần triều đã diệt vong từ năm trăm năm trước rồi…”

Cứ như vậy, hai người lại trò chuyện về Đại Chu và Tây Đê đại lục.

Cùng lúc đó, trong khoang thuyền, hai nữ tử tinh linh kia đang bàn luận về hai người bên ngoài.

“Đáng giận, không ngờ triệu hoán sư nhân loại kia lại nô dịch sinh linh thánh khiết xinh đẹp như thế.”

Một nữ tử tinh linh nhỏ tuổi hơn trong hai người tức giận nói.

Là bằng hữu của thiên nhiên, tinh linh có tình yêu thương đặc thù đối với sinh vật thánh khiết này, thần thú như Phượng Hoàng không thể nghi ngờ vừa lúc hợp với thẩm mỹ của các nàng.

Thấy một sinh linh thánh khiết như thế bị một nhân loại gian ác nô dịch, đương nhiên các nàng cực kỳ phẫn nộ.

Một tinh linh lớn tuổi hơn nhắc nhở: “Y Phù công chúa, đừng quên nhiệm vụ của chúng ta. Chúng ta không chắc chắn thắng được vị Kiếm Thánh phương Đông kia, ngoài ra còn có hai con ma thú siêu cấp!”