Lần trước rời khỏi đây chẳng qua chỉ là chuyện mười tháng trước mà thôi.
Thôn không hề có một chút thay đổi gì, mà hắn đã từ một thợ săn bình thường không hề có bất cứ sức mạnh gì biến thành cường giả tuyệt đỉnh Pháp Lực tam trọng.
Tên của hắn vang vọng toàn bộ Đại Chu.
Cố Dương đi thẳng đến trước cửa nhà gỗ của hắn, trước cửa đã mọc một ít cỏ dại, trên khung cửa, cây cột bị gãy kia vẫn còn đó.
Hắn vẫn nhớ rõ, trong một đêm mười tháng trước, hắn kích hoạt được hệ thống, tâm tình vui sướng sau khi có chân khí.
Lúc đó hắn đã một quyền đánh gãy cây cột.
Đó là khởi điểm trở thành võ giả của hắn, cả đời hắn đều sẽ không quên.
Cố Dương sờ mặt gãy kia, nói: “Ta sống ở đây hai năm, hai năm kia ta thường xuyên ăn không no bụng.”
Lăng Linh nghe vậy ngẩn người, quan sát căn nhà gỗ có thể nói là đơn sơ này, tương đối khó có thể tưởng tượng được sao Cố Dương có thể ở chỗ này.
“Ai?”
Lúc này một giọng nói cảnh giác vang lên từ bên cạnh.
“Lưu đại ca, là ta.”
Người tới chính là Lưu Thạch Đầu, trong tay hắn còn cầm theo một cây côn gỗ, nghe được giọng nói của hắn thì hơi kinh ngạc: “Cố Dương, là ngươi sao?”
Cố Dương thấy vị cố nhân này, cười nói: “Không phải là ta sao.”
Lưu Thạch Đầu tiến gần lên trước, cẩn thận quan sát, thấy quả nhiên là hắn nên thu côn gỗ ra sau lưng, vỗ vỗ bả vai của hắn, hơi kích động nói: “Trở về là tốt rồi.”
Trong nhà Lưu Thạch Đầu cũng vô cùng đơn sơ, hắn thắp sáng ngọn đèn trên bàn, hơi tiếc nuối nói: “Đáng tiếc không có rượu.”
“Nhìn xem, đây là cái gì?”
Cố Dương giống như làm ảo thuật lấy ra hai vò rượu, là hắn cố ý mua trước khi đến đây.
Hắn nói: “Giới thiệu một chút, đây là nữ nhân của ta.”
“Đây là Lưu đại ca, ân nhân cứu mạng của ta.”
Lăng Linh nghe vậy, trịnh trọng cúi người thi lễ: “Bái kiến Lưu đại ca.”
Lưu Thạch Đầu là một người sống trên núi trung thực hiền lành, nào đã từng gặp chuyện như vậy, hơi ngượng ngùng nói: “Nói chuyện này làm gì, nào, uống rượu.”
Nói xong cầm bình rượu uống một ngụm lớn để che giấu sự ngượng ngùng của bản thân.
Cố Dương nói: “Chúc mừng ngươi, ngươi thành công.”
Mười tháng không gặp, Thạch Đầu đã thành công ngưng luyện ra chân khí, trở thành võ giả cửu phẩm.
“Cảm tạ.”
Lưu Thạch Đầu cầm lấy bình rượu cụng một cái với Cố Dương.
Hắn có thể có ngày hôm nay đều nhờ Cố Dương để lại công pháp ngày đó.
Hai người uống đến nửa đêm, Lưu Thạch Đầu cuối cùng không thắng được tửu lượng, gục đầu ngủ tại chỗ.
Cố Dương để lại một phần “Huyền Nguyên Công” hoàn chỉnh, cộng thêm một môn quyền pháp, trên đó còn có chú thích do hắn tự mình viết.
Sau đó hắn lại đi gặp trưởng thôn, để lại mấy phần công pháp cơ bản và quyền pháp đao pháp rồi rời đi.
Hắn không để lại thứ quá cao siêu, tất cả đều là công pháp cơ bản. Những thứ này đã đủ để cho Lưu gia thôn dùng rồi. Nếu như công pháp quá cao siêu, trái lại sẽ dẫn đến mối họa cho bọn họ.
Trước mắt Cố Dương chỉ có thể dùng phương thức này để báo đáp ân tình chứa chấp của Lưu gia thôn.
…
Mục đích tiếp theo là Vương gia câu.
“Trước kia nơi này bị một nhóm sơn tặc chiếm cứ, Thanh Chỉ bị bọn họ bắt đi, suýt chút nữa làm áp trại phu nhân.” Cố Dương hồi tưởng lại truyện lúc mới quen Tô Thanh Chỉ, vẫn không nhịn được buồn cười.
“Sau này là ngươi anh hùng cứu mỹ nhân?”
“Là nàng dùng ba vạn lượng thuê ta làm bảo tiêu cho nàng, Tri Tinh muội tử nhìn người rất chuẩn.”
Khi nói chuyện, Cố Dương dẫn theo nàng đến một đầm lầy phía sau, nhanh chóng đã tìm được mục tiêu của chuyến đi này.
“Nó quả nhiên vẫn còn đó.”
Trong ao đầm, một bóng đen chui ra, theo bản năng điều khiển nhào về phía bọn họ.
Nhưng vừa đến nửa đường lại giống như cảm ứng được người nào đó nên đột nhiên dừng lại, rồi dùng tốc độ nhanh hơn chạy trốn về phía sau.
“Định chạy?”
Cố Dương chưa hề nâng tay lên, một ngọn lửa màu đỏ thẫm đột nhiên xuất hiện, khẽ quấn lấy bóng đen kia, một tiếng thét chói tai cổ quái vang lên, sau đó bóng đen triệt để tiêu tán dưới ngọn lửa.
Bóng đen này chính là một phần thân thể của Thiên Cực đạo nhân.
Trong nhiều lần mô phỏng Cố Dương đã chết trong tay bóng đen này, cách chết cực kỳ thảm, đều bị ăn sạch.
Lăng Linh hơi giật mình: “Thiên Cực đạo nhân?”
“Ngươi biết hắn sao?”
“Sư tôn từng nói với ta, hắn là phản đồ lớn nhất của Đạo môn, không ngờ hắn lại trốn thoát khỏi trấn áp. Không ổn rồi, mấy chỗ phong ấn khác sẽ không lỏng ra chứ?”
“Thật ra, ít nhất có hai nơi phong ấn Thiên Cực đạo nhân đã mất đi hiệu lực, chúng nhập lên trên người hoàng đế, sau đó bị ta giết.”
“Hả?”
Đây là lần đầu tiên Lăng Linh nghe được chuyện này.
Cố Dương nói: “Đi thôi.”
…
Mục đích tiếp theo của Cố Dương chính là Phượng Hoàng thành.
Hắn tới Lưu gia thôn báo ân trước, tiếp theo đến Vương gia câu loại bỏ một phần thân thể của Thiên Cực đạo nhân. Hắn làm theo đề nghị của Văn Giác, có thù báo thù, có ân báo ân, kết thúc nhân quả, hiểu rõ suy nghĩ của mình.
Muốn nói hiểu rõ ý nghĩ, hắn ở trong hiện thực vốn chưa hề gặp phải thất bại gì, một chuyến đi có thể nói gặp thần giết thần, phật chắn giết phật.
Người ở bên ngoài nhìn thì thấy thuận buồm xuôi gió.
Nhưng chỉ có chính hắn mới biết được mình đã té ngã bao nhiêu lần ở trong mô phỏng.
Nếu phải tính cả ân oán tình thù ở trong máy mô phỏng nữa thì thật sự vô cùng nhiều.
Nhưng mà cho dù như thế nào, cứ thử xem chứ sao.
Xử lý Thẩm Vận xong, cuối cùng hắn cũng có một ít thời gian đi giải quyết việc này.
Kết thúc nhân quả rất đơn giản, cho dù ở trong hiện thực cũng được hay ở trong mô phỏng cũng được, người đã từng giúp hắn thì báo đáp lại.
Người đã từng giết hắn thì giết chết báo thù.
Nếu trong lần mô phỏng nào đó giết hắn, nhưng trong một lần mô phỏng khác lại giúp hắn, vậy ân oán huề nhau.
Cố Dương dẫn theo Lăng Linh đến huyện nha của Phượng Hoàng thành, giết chết huyện tôn trong đó, sau đó nhẹ nhàng rời đi.
Vị huyện tôn này đã từng chơi xỏ hắn trong một lần mô phỏng nào đó.
Tiếp theo bọn họ hành sự ở xung quanh Giang châu, có ân báo ân, có thù báo thù.
Với thực lực của bọn họ hiện giờ, nhưng việc này đều vô cùng dễ dàng.
Võ giả và thế lực khi trước hãm hại hắn đến muốn chết không được muốn sống không xong, nhưng bây giờ chỉ một ngón tay hắn đều có thể ấn chết.