Trước khi đến Ninh Châu, hắn đã tiến hành một lần mô phỏng, không những thuận lợi cứu được Tào Y Y, mà còn lấy được khối ấn tỉ thứ bảy ở trong Vạn Tượng động thiên, học được “Thần U Quyết”.
Mặc dù Vạn Tượng động thiên nguy hiểm, nhưng vì khối ấn tỉ đó, có xuất hiện một chút nguy hiểm cũng đáng giá.
Dù sao lúc ấn tỉ vừa đến tay, hắn sẽ lập tức rời khỏi Vạ Tượng động thiên.
Đáng tiếc đây chỉ là một thị trấn nhỏ, tin tức thăm dò được không mấy hữu dụng.
Tốt nhất là ngày mai nên đến một thành thị lớn hơn.
Nhưng có một chuyện khiến Cố Dương cảm thấy rất tò mò.
Tại sao ngôn ngữ chữ viết được sử dụng trong Vạn Tượng động thiên lại không giống với Đại Chu ?
Hắn đã từng đến vài động thiên như Thủy Nguyệt động thiên, Kim Đình động thiên và Hoàng Tuyền động thiên, chữ viết và ngôn ngữ đều thống nhất.
Điều này không thể không khiến người ta sinh ra liên tưởng.
Điều này có nghĩa là nhân loại của bốn động thiên này có cùng ngôn ngữ cùng loại với Đại Chu.
Cốc cốc.
Lúc này, có người ở bên ngoài gõ cửa.
“Két” một tiếng, cánh cửa đẩy ra từ bên ngoài, Tào Y Y xách theo một cái giỏ đi vào: “Cố Dương, ta làm một chút đồ ăn cho ngươi. ”
Cố Dương nhìn đồ ăn có hình dáng khả nghi trong giỏ, mặt không thay đổi nói: “Ta không ăn.”
Sau khi đến Pháp Lực cảnh, hắn đã có thể tích cốc, không cần ăn gì cả.
Hắn không phải không ăn, mà là không muốn ăn đồ nàng mang đến, ai biết trong đó có bỏ thêm thứ gì kỳ lạ hay không.
Tào Y Y cũng không để ý, lấy cành cây nhỏ giống như bạch ngọc kia ra, có chút đắc ý nói: “Ngươi có biết đây là cái gì không?”
Không đợi hắn hỏi nàng đã chủ động nói: “Đây là Hư Không tiên đằng, ở thời kỳ Thượng Cổ, cũng là vật kỳ lạ cực kỳ hiếm gặp, là pháp bảo trời sinh, có thể phá vỡ hư không.”
“Tào Côn Bằng vì món đồ này mà hại chết mẫu thân của ta. Nhưng hắn không ngờ được, Hư Không tiên đằng này chỉ nhận huyết mạch của mẫu thân ta, hắn căn bản không thể khống chế sử dụng. ”
“Hắn muốn lợi dụng ta để khống chế tiên đằng, thế nhưng ta không làm theo mong muốn của hắn. Ta không tu luyện, hắn cũng chẳng làm gì được ta.”
Nói tới đây, nàng cười vô cùng đắc ý.
“Hư Không tiên đằng này, không có tu vi Thần Thông cảnh thì căn bản không cách nào nhận chủ. Hắn hao hết tâm tư, tìm được một linh trì, còn chuẩn bị một viên Huyền Phách châu để khiến ta nhanh chóng thăng cấp tu vi, nhưng không có sự phối hợp của ta thì cũng vô dụng. ”
“Hừ, ngươi luôn ỷ vào võ công ức hiếp ta, ta đã nghĩ sẽ có một ngày, ta phải trở nên mạnh hơn ngươi, để ngươi biết sự lợi hại của ta. Cho nên, ta thay đổi chủ ý.”
“Dù vậy, ta cũng sẽ không để hắn thực hiện được. Ta biết, hắn muốn đến thế giới động thiên này. Ta không dẫn hắn đến. ”
“Ta còn biết, hắn làm tất cả những chuyện này là vì một món linh bảo, ngươi muốn biết không?”
Linh bảo?
Cố Dương hiểu rất rõ, Tào Côn Bằng tốn nhiều sức lực như vậy, đương nhiên là có mưu đồ rất lớn.
Hoặc là vì tu vi có thể tăng thêm một bậc, hoặc là vì pháp bảo có uy lực cường đại.
Một món linh bảo có thể khiến một nhân vật như Tào Côn Bằng rung động.
Hắn lạnh nhạt nói: “Ta không có hứng thú với linh bảo.”
Lời nói này là thật, trong tay hắn còn có hai món linh bảo Thượng Cổ là Cửu Thần đỉnh, thế nhưng chẳng có tác dụng gì, đến bây giờ vẫn chưa thể dùng chúng để ngăn địch.
Đừng nói linh bảo, pháp bảo trong tay hắn còn có một đống, đến giờ chưa có thời gian luyện hóa, cũng chẳng có công dụng gì.
Mặc dù linh bảo tốt, nhưng bây giờ đối với hắn mà nói lại không có tác dụng quá lớn, không đáng mạo hiểm để tranh giành.
Tào Y Y vốn tưởng rằng tung ra tin tức quan trọng này, hắn nhất định sẽ rất kinh ngạc, cảm thấy rất hứng thú, ai ngờ hắn vẫn tỏ vẻ không hứng thú.
Linh bảo cũng không cảm thấy hứng thú?
Nụ cười trên mặt nàng đông cứng lại.
Không phải nam nhân đều cảm thấy rất hứng thú với công pháp, đan dược và thần binh cường đại sao?
Đó chính là linh bảo đấy!
Tào Côn Bằng vì món linh bảo kia tốn bao tâm tư tiếp cận mẫu thân nàng, lừa gạt không được thì lên ké hoạch hại chết mẫu thân nàng, cướp lấy Hư Không tiên đằng.
Sau này, hắn phát hiện bản thân không cách nào luyện hóa Hư Không tiên đằng, lại tính kế lên đầu nàng.
Vì thế, hắn mưu đồ trong mười mấy năm, tìm được linh trì và Huyền Phách châu kia đúng là không biết đã tiêu tốn bao nhiêu tâm tư.
Mục đích chính là khiến nàng có thể nhanh chóng đột phá đến Thần Thông cảnh, khống chế Hư Không tiên đằng.
Tào Côn Bằng vì món linh bảo đó dốc hết tâm huyết, của cải cũng lấy ra hơn phân nửa.
Cố Dương lại chỉ nói một câu không có hứng thú nhẹ bẫng, coi thường linh bảo.
Lập tức khiến nàng không biết làm thế nào cho phải.
Tào Y Y còn cho rằng hắn không biết rõ giá trị của linh bảo, vội vàng nói: “Đó chính là linh bảo từ Thượng Cổ lưu truyền đến nay, tên là Chí Dương đinh, chí dương chí cương, chuyên khắc các loại âm tà ma quỷ…”
Chí Dương đinh?
Cố Dương nghe miêu tả của nàng, đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra.
Món đề này vừa nghe đã biết là sử dụng để đối phó với vị kia của Xích Minh thiên kia.
Xem ra không đơn giản là Vũ gia, đến cả Tào gia cũng hai lòng với Xích Minh thiên, muốn thoát khỏi khống chế của vị kia.
Đây là chuyện tốt.
Nếu như Tào gia trở mặt, đối với thế lực của Xích Minh thiên mà nói thì sẽ là một sự suy yếu rất lớn.
Lực lượng mà Xích Minh thiên khống chế bây giờ gồm có ba gia tộc là Tào gia, Cao gia và Xích Tôn giáo.
Xích Tôn giáo chắc chắn là trung thành nhất, nhưng giáo chủ Xích Nhật đã bị hắn xử lý. Trong thời gian ngắn, nó hẳn là rất khó để chế tạo ra một vị Bất Lậu cảnh.
Tào gia có dã tâm khác, vậy còn Cao gia thì sao?
Cố Dương không khỏi nghĩ đến Cao Phàm, cái tên này không ngại hạn chế tu vi, mai danh ẩn tích, rất có thể cũng là vì để thoát khỏi khống chế của vị kia.
Muốn diệt trừ triệt để vị kia của Xích Minh thiên cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Lão giả thần bí mà hắn gặp được ở Hoàng Tuyền động thiên từng nói, nó đã cùng với Xích Minh thiên hợp thành một thể, muốn giết chết nó, chỉ có cách hủy diệt cả Xích Minh thiên.