Ta Nhân Sinh Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 386: Gặp mặt (2)




Xong rồi!

Ngay khi hắn cho rằng mình chắc phải chết không thể nghi ngờ thì ngọc bội đeo trên cổ tuôn ra một luồng khí tức mát lạnh, sóng nhiệt khủng bố kia cũng trở nên dịu nhẹ như gió thoảng phất qua thân thể.

Hắn không bị tổn hao chút nào.

Mặt trời kia kéo dài trong thời gian chừng hai giây rồi mới bắt đầu tiêu tán.

Nhiếp Vũ Hiên sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, hoảng hồn chưa bình tĩnh lại được, vội túm lấy ngọc bội đeo trên cổ.

Nếu như không nhờ vào di vật do phụ thân để lại cho hắn, lúc này hắn đến cả hài cốt cũng không còn rồi.

Nói thật, hắn hoàn toàn không ngờ rằng, miếng ngọc bội này lại có thể ngăn được công kích kinh khủng như thế.

“Đúng rồi, Côn Dương thượng nhân…”

Hắn nghĩ đến Côn Dương thượng nhân ở trung tâm vụ nổ, thầm căng thẳng, ngẩng đầu nhìn lại.

Chỉ thấy vị trí vị nổ kia không hề có cái gì.

Trái tim hắn run lên: “Chẳng lẽ đã bị nổ tung đến mức ngay cả hài cốt cũng không còn sao?”

Đột nhiên, không gian xuất hiện một khe hở, một bóng dáng hơi chật vật bước ra, đó chính là Côn Dương thượng nhân.

Nhưng lúc này hắn đã không còn phong thái tiên phong đạo cốt như lúc trước nữa, y phục trên người bị rách đến tung tóe, ngay cả râu tóc cũng bị đốt cháy đến mức chẳng còn có lấy một nửa.

“Ngươi giỏi đấy!”

Côn Dương thượng nhân nghiến răng nghiến lợi nói mấy chữ này từ trong kẽ răng, sát ý trong mắt hắn giống như biến thành thực chất.

Đã bao nhiêu năm rồi, kể từ sau khi hắn đột phá đến Kim Cảnh kỳ, trở thành đệ tử nội môn của Vạn Tượng môn, hắn đã chưa từng bị chật vật giống như hiện giờ.

Dưới một chiêu vừa rồi, suýt chút nữa hắn đã mất mạng.

Trong lòng hắn sợ hãi lẫn giận dữ đan xen, nếu không giữ người này lại, làm sao hắn có thể nuốt trôi cục tức này được?

Vèo vèo vèo…

Côn Dương thượng nhân vung tay lên, vài trận kỳ màu đen tan vào trong hư không.

“Đi ra cho ta!

Hắn hét lớn một tiếng, không gian bốn phía dao động một phen, một bóng dáng bị đẩy ra, đó chính là Cát Thụy Ti vị pháp sư Truyền Kỳ cấp hai của Tinh Linh tộc kia.

Khiếp sợ trong lòng nàng không hề ít hơn Côn Dương thượng nhân.

Hai pháp thuật truyền kỳ liên tiếp không thể giết chết được người này, đặc biệt là chiêu thức xé rách không gian cuối cùng, gần như là pháp thuật Bán Thần rồi.

Sao hắn có thể làm được như vậy?

Vèo!

Đột nhiên, một ánh sáng màu lam bay đến trước mặt Cát Thụy Ti, vang lên âm thanh “rắc rắc rắc rắc rắc rắc”.

Sáu tiếng giòn liên tục vang lên, sáu đường pháp thuật phòng hộ trên người nàng lập tức nổ tung, chỉ còn lại ba tầng lá chắn bảo vệ cuối cùng.

Nguy rồi!

Nàng thầm kinh hãi, đang định phóng ra pháp thuật, ánh sáng kia lại bay đi, tốc độ cực nhanh, vượt qua tưởng tượng của nàng.

Thần khí thật đáng sợ!

Cát Thụy Ti thầm kinh hãi, sinh lòng định trốn đi.

Thần khí của đối phương xuất quỷ nhập thần, tốc độ cực nhanh, uy lực mạnh đến mức khiến cho người ta sợ hãi, chỉ cần đánh thêm hai lần nữa là sẽ phá hủy hoàn toàn lá chắn bảo vệ của nàng.

Mấy pháp thuật truyền kỳ khác mà nàng chuẩn bị đều khó có thể giết chết được đối phương.

Nếu không đi nữa, đợi đến khi một cường giả Truyền Kỳ khác đuổi tới, nàng sẽ không đi nổi.

Vì thế nàng vừa nhúc nhích, định trốn khỏi nơi này.

Chỉ thấy thân hình của nàng vừa biến mất đã bị một sức mạnh cường đại trong không gian đẩy ra.

“Phong tỏa không gian?”

Trái tim của Cát Thụy Ti như chùng xuống, đối phương không hề lộ ra dấu vết sử dụng pháp thuật mà đã phong tỏa không gian rồi.

“Muốn trốn? Đã muộn rồi.”

Côn Dương thượng nhân nhoẻn miệng cười, vung tay lên, mấy trận kỳ mới vừa ẩn vào trong không gian hiện ra, đã bao vây nữ tử ngoại tộc kia vào giữa.

Pháp thuật của đối phương thần kỳ khiến cho hắn không khỏi sinh lòng muốn bắt giữ.

Hắn rất hiếu kỳ, nữ tử ngoại tộc này rốt cuộc xuất hiện từ đâu vậy?

Vạn Tượng động thiên chưa từng có pháp thuật kỳ lạ như vậy.

Côn Dương sâu sắc ý thức được, người trước mắt này rất có thể đến từ chủ thế giới đã ngăn cách trên vạn năm với Vạn Tượng động thiên.

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn không khỏi hưng phấn.

Nếu như có thể bắt sống được nàng, vậy đây chính là một công lao khổng lồ.

“Ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi!”

Côn Dương thượng nhân nói xong, phi kiếm không ngừng tung bay, đánh tan mấy màn lá chắn cuối cùng trên người nàng, chuẩn bị bắt giữ nàng.

Nhưng vào lúc này, không biết nữ tử ngoại tộc kia lấy một vòng hoa từ đâu ra, đeo lên trên đỉnh đầu, sau đó lập tức biến thành một ánh hào quang màu trắng.

Phi kiếm của hắn đánh lên trên đó, nhưng lại không cách nào xuyên qua được.

Pháp bảo?

Côn Dương thượng nhân nheo mắt lại, động tác trên tay không ngừng lại, một cái đinh nho nhỏ bay ra khỏi mi tâm, đó chính là linh bảo Chí Dương đinh.

Mới vừa rồi bị trúng pháp thuật vĩnh hằng sí dương, cho nên linh bảo này đã bị chút tổn hại.

Nhưng mà vì để xuyên thủng vòng bảo hộ do pháp bảo của đối phương hình thành thì chỉ có thể vận dụng linh bảo này mà thôi.

Uy lực của linh bảo không phải nhỏ.

Hắn đã tế luyện linh bảo này hơn một ngàn năm, tuy rằng không cách nào phát huy được toàn bộ uy lực của nó, nhưng đối phó với một Nguyên Anh trung kỳ đã dư dả rồi.

Chỉ thấy một đường kim quang bay ra, đột nhiên chấn động ngay chính giữa lá chắn bảo vệ của đối phương.

Đúng lúc này, trên không trung dao động, bị người chém ra một cái khe, sau đó một nữ đạo khác xuất hiện, đó chính là đạo lữ của Côn Dương thượng nhân, Tử Ngọc tán nhân.

Nàng quát lớn một tiếng: “Ta tới giúp ngươi!” Sau đó lập tức thả một thanh phi kiếm ra, tấn công về phía Cát Thụy Ti.

Đối mặt với hai vị cường giả Truyền Kỳ vây công, Cát Thụy Ti cảm thấy áp lực càng lúc càng lớn, ngay cả một trong những thần khí tối cao của Tinh Linh tộc, Kinh Cức hoàng quan cũng dần dần không chịu nổi.

Tiếp tục như vậy, sớm hay muộn gì sẽ bị chết ở đây.

Cát Thụy Ti lòng nóng như lửa đốt.

Đột nhiên, giọng nói của một nam nhân vang lên bên tai nàng: “Cần hỗ trợ không?”

Nàng sửng sốt ngay tại chỗ, bởi vì giọng nói kia hơi quen thuộc, đó chẳng phải là của vị triệu hoán sư cường đại đã gặp được trên biển khơi hay sao?