Ta Nhân Sinh Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 387: Thiên phạt




“Tới đúng lúc!”

Khi Cố Dương đuổi tới Côn sơn đã nhìn thấy một đường phi kiếm màu tím chém vỡ hư không, ngay sau đó một bọt nước khổng lồ xuất hiện dao động, sau đó vỡ tan ra, hiện ra ba bóng người.

Một đạo nhân trung niên mặc áo đạo bào màu vàng rách tung tóe, trên đỉnh đầu có một pháp bảo nhỏ bé hình dạng giống như cái đinh đang tản ra ánh sáng màu vàng chói mắt.

Chí Dương đinh!

Cố Dương vừa liếc mắt đã nhận ra được pháp bảo kia không tầm thường, nhất định là linh bảo Chí Dương đinh trong truyền thuyết kia.

Như vậy vị đạo nhân này chính là Côn Dương thượng nhân.

Một nữ tử đầu đội vòng hoa, lỗ tai hơi nhọn, làn da trắng nõn, thật sự rất giống với hình ảnh Tinh Linh.

Nhưng lúc này tình hình của nàng không được ổn lắm, bị một trận pháp vây khốn ở đó, chỉ có thể bị động chịu đòn.

Uy lực của linh bảo Chí Dương đinh này cũng không hề tầm thường, mỗi một đòn công kích phát ra đều sẽ chấn động lá chắn quanh thân nàng không ngừng lóe lên.

Về phần người thứ ba có mặt ở đây cũng khá kỳ lạ, chỉ có tu vi Luyện Khí nhưng lại không hề bị tổn hao chút nào trong dư âm của trận chiến đấu giữa hai vị cường giả cấp bậc Bất Lậu cảnh gây ra.

Kiếm quang màu tím chém tan vùng lĩnh vực này cũng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, chắc là đạo lữ của Côn Dương thượng nhân, Tử Ngọc tán nhân rồi.

Cùng với việc nàng gia nhập vào trận chiến, cường giả của Tinh Linh tộc kia đã tràn đầy nguy hiểm, bị áp chế đến không hề có sức đánh lại.

Lầnn này Cố Dương không lựa chọn khoanh tay đứng nhìn nữa mà cất cao giọng nói: “Cần hỗ trợ không?”

Câu nói này khiến bốn người có mặt ở đây đều lấy làm kinh hãi.

Vèo!

Đường kiếm quang màu tím kia chuyển hướng ở giữa không trung, bay vọt về phía âm thanh phát ra.

Một bàn tay màu vàng chìa ra, bắt lấy đường kiếm quang màu tím kia, cho dù thanh phi kiếm giãy giụa như thế nào cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của nó.

“Thông Thiên Thần Viên?”

Sau khi ra tay, Tử Ngọc tán nhân nhìn thấy viên hầu khổng lồ có bộ lông màu vàng kia thì thất thanh kêu lên.

Thông Thiên Thần Viên là thần thú trong truyền thuyết, trời sinh có được sức mạnh và thần thông vô cùng cường đại, có thể sánh với thần linh tiên thiên.

Nhưng loại thần thú này chỉ tồn tại ở thời đại xa xưa, khi đó thần linh tiên thiên và thần thú mới là chúa tể của thế gian này.

Sau khi Nhân tộc quật khởi, dần dần thần linh tiên thiên và thần thú đều biến mất ở thế giới này.

Từ đâu chui ra một con Thông Thiên Thần Viên vậy?

Hơn nữa còn có tu vi Nguyên Anh kỳ.

Thần thú này gần như là tồn tại vô địch ở trong cùng cảnh giới.

Không chỉ có Tử Ngọc tán nhân, cả Côn Dương thượng nhân cũng kinh ngạc.

Trước mắt xảy ra chuyện gì vậy?

Đầu tiên có một vị nữ tử ngoại tộc đến đây, pháp thuật và pháp bảo mà nàng ta sử dụng đều cực kỳ cổ quái, trước đây chưa từng gặp.

Hiện giờ lại xuất hiện một con Thông Thiên Thần Viên.

Thật sự rất khác thường.

Theo bản năng, Côn Dương thượng nhân sinh ra một cảm giác nguy iểm, nữ tử ngoại tộc kia đã khó đối phó rồi, lại thêm một con Thông Thiên Thần Viên cấp Nguyên Anh kỳ nữa…

Đang nghĩ, đột nhiên tiếng hót vang lên, một bóng dáng màu đỏ bay ra, sau đó là một ngọn lửa màu đỏ thắm đã bao phủ Tử Ngọc tán nhân.

“Phượng Hoàng?”

Côn Dương thượng nhân nheo mắt lại, thầm kinh hãi.

Không ngờ lại có thêm một con thần thú khác nữa đến.

Thêm với còn là một con Phượng Hoàng!

Phượng Hoàng đã từng là một vị đế quân cuối cùng của Yêu tộc từ thời kỳ Thượng Cổ, là kẻ địch lớn nhất của mấy đời Nhân Hoàng, có được thần thông thông thiên triệt địa, là một trong những tồn tại cường đại nhất trong tam giới.

Đối mặt với cường giả có tiếng tăm lừng lẫy từ thời kỳ Thượng Cổ, trong lòng Côn Dương thượng nhân không khỏi sinh lòng sợ hãi, tay run lên, một lá cờ màu đỏ bay ra chìm vào trong biển lửa, khẽ quấn lấy thân thể Tử Ngọc tán nhân.

Lá cờ màu đỏ này cũng là một món pháp bảo, tên là Hỏa Vân kỳ, chuyên dùng để khắc chế đạo pháp hệ hỏa.

Chỉ thấy dưới Phượng Hoàng chân hỏa đốt cháy, màu sắc của Hỏa Vân kỳ này càng lúc càng sáng lên, trong nháy mắt giống như bị nung đỏ đến mức phát sáng.

“Giết chết tiểu tử kia trước!”

Tử Ngọc tán nhân xuất thân tán tu, từ tầng thấp nhất bước từng bước một lên đỉnh phong, cho đến khi kết thành đạo lữ với Côn Dương thượng nhân thì mới một bước lên trời.

Sức chiến đấu của nàng còn mạnh hơn Côn Dương thượng nhân - đệ tử Vạn Tượng môn đã sống an nhàn sung sướng này rất nhiều, vừa liếc mắt đã nhìn ra được hai con thần thú này có liên quan đến tiểu tử Kim Đan kỳ kia.

Chỉ cần giết chết tiểu tử kia thì có thể giải quyết được vòng vây trước mắt.

Côn Dương thượng nhân cũng là người thông minh tuyệt đỉnh, vừa nghe được lời của nàng đã hiểu ra, lập tức ra tay, Chí Dương đinh trên đỉnh đầu rực sáng kim quang, mấy đường kim mang bắn nhanh về phía hai con thần thú kia.

Hai con thần thú hiểu được lợi hại, không dám đón đỡ, vội vàng lui về phía sau.

Tử Ngọc tán nhân cảm thấy áp lực thả lỏng, thanh phi kiếm cũng tránh thoát được lòng bàn tay của Thông Thiên Thần Viên, lập tức bay về phía tiểu tử Kim Đan kỳ kia.

“Giết!”

“Cơ hội!”

Cát Thụy Ti luôn bị áp chế cảm thấy áp lực chợt nhẹ đi, thầm mừng rỡ, lập tức chuyển phòng thủ thành tấn công, dùng một chiêu “liệt giải thuật” quét qua.

Đây là pháp thuật nàng để lại dùng để chạy thoát thân, giờ phút này không chút do dự dùng hết ra.

Tuy rằng nàng không biết vì sao vị triệu hoán sư cường đại này lại muốn giúp mình, nhưng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cơ hội này.

Lúc này nếu như nàng muốn giữ mạng thì chỉ có đường liên thủ với vị triệu hoán sư này mà thôi.

“Liệt giải thuật” đã xé rách trận pháp không gian giam cầm thành một lỗ hổng.

Sau đó, “đại băng diệt thuật” theo sát tới, đánh lên trên lá chắn của Côn Dương thượng nhân, khiến lá chắn kia đến điên cuồng chớp lóe, gần như sắp vỡ.

Côn Dương thượng nhân lấy làm kinh hãi, vội vàng bổ sung một trận kỳ, tu bổ tiểu tu di trận kia một lần nữa.

Lúc này, Tử Ngọc tán nhân và phi kiếm đã hợp làm một thể, đến trước mặt tiểu tử Kim Đan kỳ kia.

Nhát kiếm này tổng hợp toàn bộ tu vi cả đời nàng, kiếm khí cắt phá trời cao, tốc độ nhanh đến mức vượt qua tưởng tượng.