Ta Nhân Sinh Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 389: Không đủ




Hiện giờ Nhiếp Vũ Hiên tận mắt nhìn thấy một vị Nguyên Anh ra đi ngay trước mắt, cảm thấy vô cùng chấn động.

“Rốt cuộc người kia có lai lịch gì vậy?”

Dù cho như thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng chẳng thể hiểu nổi tại sao Đại Nguyệt hoàng triều lại xuất hiện một vị cường giả như vậy, ngay cả trưởng lão của Vạn Tượng môn cũng dám giết.

Ngay khi hắn đang khiếp sợ, Côn Dương thượng nhân đã xoay người bỏ chạy, còn người kia lại hóa thân thành Phượng Hoàng, lập tức đuổi theo.

Đột nhiên, Nhiếp Vũ Hiên giật này mình, cảm nhận được tai họa sắp giáng xuống, cảm xúc sợ hãi khiến tay chân hắn lạnh buốt.

Nhưng mà hắn không biết sợ hãi này đến từ đâu.

Ngay sau đó hắn đã nhìn thấy một cảnh tượng cực kỳ khủng bố.

Khí tức của Côn Dương thượng nhân đột nhiên yếu đi, y phục trên người dần mục nát, làn da trên mặt thối rữa, bắt đầu chảy ra mủ dịch màu đen…

Trong nháy mắt thân thể đã hoàn toàn hư thối, xương cốt đều mục, biến thành một bãi máu mủ màu đen, đến cả nguyên anh cũng biến mất.

Côn Dương thượng nhân cấp bậc Nguyên Anh trung kỳ này đã bước theo gót thê tử của hắn, đã chết hoàn toàn, hơn nữa còn chết một cách cực kỳ thê thảm.

Nhiếp Vũ Hiên nhìn mà trong lòng lạnh buốt, không dám nhìn thẳng vào nam tử kia.

Đáng sợ!

Trong nháy mắt, hai vị cường giả Nguyên Anh đã bị người này giết.

Đây là sức mạnh gì vậy!

[Nhận được hai trăm điểm năng lượng, số điểm năng lượng hiện tại là năm trăm tám mươi bốn điểm.]

Cố Dương nhìn thấy nhắc nhở này, trong lòng sảng khoái, ngay cả di chứng của Thiên Nhân Suy Diệt cũng không còn khó chịu đến thế.

Hắn lại kiểm tra một nhắc nhở khác, [Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều sau.]

[…]

“Ta chọn điều một.”

Nháy mắt, cảm giác suy yếu tới cực điểm này biến mất, thân thể suy nhược nhanh chóng khôi phục đến đỉnh phong, pháp lực cũng hồi phục lại.

Đột nhiên, bên cạnh có một bóng dáng cấp tốc bay tới, nhào thẳng về chỗ Chí Dương đinh.

“Định cướp đồ sao?”

Cố Dương cười lạnh một tiếng, từ khi hắn xuất đạo cho đến giờ vẫn chưa có ai dám cướp đồ của hắn.

Lại còn là một tên Pháp Lực cảnh.

Một bóng dáng màu đỏ bay ra khỏi mi tâm của hắn, ra sau mà đến trước, ngậm lấy Chí Dương đinh, cánh khẽ vỗ, quạt bay nữ nhân có ý đồ cướp giật kia ra xa mấy trăm mét.

Người ra tay định cướp đoạt Chí Dương đinh chính là Tinh Linh công chúa Y Phù đứng ở bên cạnh.

Nàng có huyết mạch tôn quý, trời sinh có được pháp lực, pháp lực mới vừa rồi ngăn cách với bên ngoài chính là do nàng thi triển ra.

Khi pháp lực bị Tử Ngọc tán nhân phá vỡ thì nàng cũng bị phản phệ, bị thương không nhẹ nên vẫn ẩn thân ở bên cạnh, chờ đợi thời cơ.

Khi thấy cường giả Truyền Kỳ khủng bố kia ngã xuống, đoạn thân thể của mẫu thụ kia rơi xuống tại chỗ, nàng nhất thời không kiềm chế được nên ra tay, định cướp nó về.

Kết quả bị Phượng Hoàng một cánh quạt bay, đầu óc choáng váng trong không trung, khó khăn lắm mới đứng vững thân hình được.

Y Phù thấy người phá hỏng chuyện tốt của mình lại là con thần điểu thánh khiết kia, thật sự tức giận: “Tại sao ngươi lại giúp nhân loại tà ác kia chứ?”

Nàng là đứa con của tự nhiên, từ khi ra đời đến nay đã mang theo vầng hào quang, có lực tương tác rất mạnh với sinh vật về phe lương thiện.

Lúc ở Mê Vụ sâm lâm, nàng kết giao với vô số bằng hữu, trong đó bao gồm cả sinh vật trong truyền thuyết như Độc Giác Thú.

Con thần điểu này thánh khiết cao ngạo, rõ ràng thuộc về phe lương thiện nhưng lại ra tay với nàng, đây là chuyện lần đầu tiên nàng gặp được từ sau khi chào đời đến nay, bảo nàng sao không tức chứ?

Tất cả đương nhiên vì thần điểu này nhận lấy sai sử đến từ triệu hoán sư tà ác kia.

Y Phù nghĩ đến đây, trong lòng vừa phẫn nộ lại đau lòng, lo lắng nói: “Sinh mệnh của ngươi cao quý thánh khiết như thế, tại sao phải chịu sự nô dịch của nhân loại này chứ? Phản kháng lại đi, ngươi nên nhận được tự do.”

Muội tử này có phải đầu óc có vấn đề không vậy.

Cố Dương thấy dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt của nàng, quả thật muốn bật cười.

Phượng Hoàng này là một trong những hóa thân của hắn, chẳng lẽ muốn để cho ta phản kháng chính bản thân ta hả?

Phượng Hoàng bay về bên người Cố Dương, không hề đưa mắt liếc nhìn Tinh Linh công chúa lấy một lần.

Y Phù thấy phản ứng của nó càng vô cùng đau lòng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Chẳng lẽ ngươi cam tâm bị hắn nô dịch sao?”

“Công chúa!”

Lúc này, Cát Thụy Ti cuối cùng đã trốn thoát khỏi trận pháp, chạy tới chắn trước người công chúa.

Nàng hiểu rõ nam nhân trước mắt đáng sợ đến cỡ nào.

Lúc này pháp thuật mà nàng chuẩn bị đều đã dùng bảy tám phần, chắc chắn không đánh lại đối phương.

Cố Dương vốn không hề quan tâm đến các nàng, lấy toàn bộ những thứ Côn Dương thượng nhân để lại, ngoại trừ thanh phi kiếm ra còn có một túi càn khôn.

Hắn đã từng nhìn thấy túi càn khôn ở Thủy Nguyệt động thiên và Kim Đình động thiên rồi nên không hề xa lạ gì, đây chính là một trang bị không gian, có thể dùng để đựng đồ.

Hắn vốn có không ít thứ này, nhưng vừa mới về đến Đại Chu thì sẽ tự động mất đi hiệu lực, không gian bên trong biến mất không thấy gì nữa.

Từ đây có thể thấy được, pháp tắc của Đại Chu có khác biệt rất lớn với hai thế giới động thiên kia.

Cố Dương đổ hết đồ trong túi càn khôn ra, đồ tạp nham thật sự không ít.

“Sao lại không có chứ?”

Hắn hơi giật mình, chỗ Côn Dương thượng nhân cũng không có Cửu Châu ấn.

Cửu Châu ấn kia sẽ chạy đi đâu?

Rốt cuộc xảy ra vấn đề ở chỗ nào?

Đột nhiên, hắn quay đầu lại, nhìn hai nữ nhân của Tinh Linh tộc ở cách đó không xa, hơi kinh ngạc: “Chẳng lẽ Cửu Châu ấn ở trên tay các nàng sao?”

Tuy rằng suy nghĩ này vô cùng quá đáng, nhưng trừ khả năng này ra thì không có khả năng nào khác nữa cả.

Cửu Châu ấn có nguồn gốc từ Thần Châu lại chạy lên trên tay Tinh Linh tộc ở một đại lục khác, quả thật chuyện này rất ly kỳ.

“Chuyện này hơi phiền toái.”

Cố Dương thấy hai nữ nhân kia đang cách rất xa, nhìn dáng vẻ đề phòng của các nàng, muốn đánh lén chỉ sợ không dễ dàng gì.

Mới vừa rồi hắn thấy nữ nhân Bất Lậu cảnh kia sử dụng pháp thuật rất thần kỳ, chắc có năng lực xé rách không gian, có thể bỏ trốn bất cứ lúc nào.