Cuối cùng, nàng đã thay đổi thái độ, bằng lòng nghiêm túc tu luyện.
Nhưng mà đã bỏ lỡ mất độ tuổi tốt nhất, muốn bước vào Thần Thông cảnh đã khó càng thêm khó.
Vì giúp nàng, đầu tiên hắn yêu cầu với lão tổ muốn tới linh trì này, vì thế đã phải bỏ ra cái giá không nhỏ.
Nhưng chỉ có chân nguyên tăng lên thì vẫn không cách nào tu thành Thần Thông cảnh được.
Nguyên thần cũng quan trọng.
Vì thế hắn lại kiếm Huyền Phách châu, dùng nó để rèn luyện nguyên thần của nàng.
Làm như vậy, hắn cũng phải trả cái giá rất lớn.
Đợi đến khi nữ nhi thành công đột phá đến Thần Thông cảnh, nguyên thần của nàng lại bị lạc trong Huyền Phách châu, không cách nào tỉnh lại được.
Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể nghĩ cách gọi Cố Dương tới.
Ai ngờ sau khi tiểu tử kia cứu người tỉnh rồi lại đi theo nàng tiến vào Vạn Tượng động thiên.
Hắn bày mưu tính kế hơn mười năm, lúc thấy sẽ thành công lại bị người hái mất trái, chẳng nghĩ cũng biết trong lòng hắn phẫn nộ đến cỡ nào.
Nếu như Cố Dương xuất hiện trước mặt hắn, hắn tuyệt đối không chút do dự dùng Kinh Thần thương của mình chọc một trăm cái lỗ lên trên người tiểu tử kia.
Hiện giờ nữ nhân của Cố Dương rơi vào trong tay mình, trong mắt Tào Côn Bằng lóe lên vẻ hung tàn, cười lạnh nói: “Tiểu tử kia bắt cóc nữ nhi của ta, dùng ngươi gán nợ đi!”
Nói xong, Tô Thanh Chỉ không tự chủ được bay về phía hắn.
Hắn vốn định thưởng thức ánh mắt tuyệt vọng của nàng, ai ngờ trong mắt nàng lại không hề sợ hãi, chỉ có khinh miệt và coi thường: “Ngươi muốn chết sao!”
Ánh mắt này khiến Tào Côn Bằng cảm thấy khó chịu, gương mặt hắn trở nên dữ tợn: “Ngươi dám khinh thường ta?”
Hắn xuất thân chi phụ của Tào gia, từ nhỏ phụ mẫu đều mất, thời thơ ấu đã nhận đủ khinh thường, bị người coi rẻ.
Cho nên sau khi hắn lớn lên đã thề rằng sẽ không để cho bất cứ kẻ nào dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn nữa.
Sau đó hắn thể hiện ra thiên phú, từng bước một trưởng thành, tất cả những người ngày xưa đã từng khinh thường hắn đều bị hắn giết chết.
Mãi cho đến khi hắn trở thành Thương Thánh nổi tiếng thiên hạ, nhân vật số hai của Tào gia thì mọi người nhìn hắn chỉ có kính nể và sợ hãi.
Không còn có ai dám khinh thường hắn nữa.
Cho tới bây giờ, hắn lại một lần nữa nhìn thấy khinh miệt và coi thường ở trong mắt một nữ nhân, trong lòng hắn lập tức đã dấy lên sát ý.
Hắn điên cuồng nói: “Chết cho ta!”
…
Muốn chết phải không?
Tô Thanh Chỉ đã không còn là nữ tử nhu nhược không hề có chút tu vi nào như trước kia nữa, nàng hiện giờ đã là cường giả Thần Thông cảnh, lại còn tay cầm thần binh tuyệt thế.
Thời điểm Tào Côn Bàng nảy sinh sát ý thì nàng cũng cảm nhận được gì đó.
Nàng không cam lòng, cuối cùng không thể nhìn thấy Cố Dương…
Đúng lúc này, một ánh hào quang màu đen từ trên trời giáng xuống, rơi thẳng lên trên đầu nàng.
Đường thương ý đủ để khiến cho nàng tan xương nát thịt kia đã hoàn toàn bị màn hào quang này đón đỡ lấy.
Trong tức khắc, ánh mắt của Tô Thanh Chỉ đã ươn ướt, ngẩn ngơ nhìn lên bầu trời bao la ở sau lưng Tào Côn Bằng, cuối cùng nàng đã nhìn thấy được bóng dáng ngày nhớ đêm mong rồi.
“Đây là cái gì?”
Tào Côn Bằng lấy làm kinh hãi, ánh hào quang đột nhiên xuất hiện này lại có thể ngăn cản được một chiêu của Kinh Thần thương, chắc chắn nó là một món pháp bảo có uy lực cường đại.
Đột nhiên, báo động trong lòng hắn vang lên, quay phắt đầu lại, nhìn thấy năm bóng dáng ở sau lưng.
Trong này có Cố Dương và Tào Y Y.
Khi nhìn thấy hai người mà hắn khát vọng tìm kiếm xuất hiện, trên mặt hắn chẳng những không hiện lên vẻ vui mừng, trái lại có dáng vẻ như gặp kẻ địch mạnh, trên trán thậm chí còn đổ từng giọt mồ hôi lạnh.
Bất Lậu cảnh!
Ánh mắt của Tào Côn Bằng nhìn chằm chằm vào một nữ tử ngoại tộc ở trong đám người này.
Khí tức của đối phương không hề lộ ra ngoài chút nào, giống như một cái động tối đen, trong mơ hồ lộ ra sức ép khiến cho hắn dựng cả tóc gáy.
Hắn mới chỉ từng cảm nhận loại sức ép này ở trên người lão tổ mà thôi.
Nữ tử ngoại tộc kia nhất định là một vị cường giả Bất Lậu cảnh.
Tào Côn Bằng có tu vi Pháp Lực tam trọng đỉnh phong, tuy rằng không thể leo lên được Tông Sư bảng, nhưng có thêm một cây Kinh Thần thương, luận về lực chiến đấu thì cũng chỉ có những Kiếm Thánh đó mới có thể là đối thủ của hắn.
Cho dù gặp phải Bất Lậu cảnh thì vẫn có sức đánh một trận.
Điều kiện tiên quyết là vị cường giả Bất Lậu cảnh kia không thực sự ra tay, nếu như một vị cường giả Bất Lậu cảnh không tiếc căn nguyên, toàn lực ra tay, cho dù là Kiếm Thánh nào cũng không thể ngăn cản được.
Năm đó, hai vị Kiếm Thánh cộng thêm hai vị cường giả Bất Lậu cảnh vây công Vũ Đại, hai vị Kiếm Thánh rơi vào kết cục một chết một trọng thương.
Tào Côn Bằng nhanh chóng tỉnh táo lại, tuyệt đối sẽ không cho rằng mình thật sự có khả năng chống lại cường giả Bất Lậu cảnh.
“Sao lại có thể xuất hiện một vị cường giả như vậy chứ?”
Hắn không tài nào hiểu nổi vị cường giả ngoại tộc này xuất hiện từ đâu, tại sao lại đi chung với Cố Dương và Tào Y Y.
…
Cố Dương nhìn Tào Côn Bằng, ánh mắt lạnh như băng: “Đường đường là Thương Thánh, không ngờ lại ra tay với một tiểu bối, đúng là đê tiện thấp hèn.”
Sát ý trong lòng hắn bốc lên hừng hực.
Mới vừa rồi nếu như hắn chậm một chút thôi thì Tô Thanh Chỉ sẽ bị giết chết ngay tại chỗ.
Bên người hắn có nhiều nữ nhân như vậy, nhưng Tô Thanh Chỉ vẫn là nữ nhân đầu tiên đi theo hắn, nam nhân luôn luôn có tình cảm đặc thù với nữ nhân đầu tiên.
Thấy nàng gặp nạn, sát ý trong lòng Cố Dương đã gần như không thể kiềm chế được.
Hắn vốn không định giết chết Tào Côn Bằng, để lại cho hắn một mạng, có lẽ ngày sau có thể tạo thành một chút phiền toái cho vị kia của Xích Minh thiên.
Nhưng mà bây giờ hắn đổi ý.
Hắn lạnh lùng nói: “Ngươi đáng chết!”
“Vậy sao?”
Lúc này, một giọng nói già nua vang lên trên đỉnh đầu, một bóng dáng từ trên trời giáng xuống, đó là một lão giả gầy lùn, hai mắt đục ngầu, dáng vẻ tuổi già sức yếu.
Tào Côn Bằng nhìn thấy người này, cảm giác áp lực chợt nhẹ đi, cung kính cúi người thi lễ: “Lão tổ!”