Người này chính là người sáng lập Tào gia, cường giả Bất Lậu cảnh nhị trọng, lão quái vật cùng thời đại với Thẩm Vận, tên là Tào Kinh!
Hắn dùng giọng nói già nua lại kèm theo chút yếu ớt nói: “Không thể ngờ được, sinh thời lại có thể nhìn thấy Tinh Linh tộc của Tây Đê đại lục trong truyền thuyết, lão phu Tào Kinh, hân hạnh được gặp mặt.”
Cát Thụy Ti nghiêm mặt nói: “Cát Thụy Ti, bái kiến các hạ.”
Đối mặt với vị cường giả cùng cảnh giới này, còn biết đến sự tồn tại của Tinh Linh tộc, nàng không muốn thất lễ.
Tào Kinh nói: “Các ngươi từ hàng ngàn vạn dặm xa xôi đến đây thật sự không dễ dàng gì, tốt nhất là đừng nhúng tay vào chuyện trên Thần Châu đại lục bọn ta mới thỏa đáng.”
Câu nói này nghe có vẻ bình thường, nhưng Cát Thụy Ti lại nghe ra được uy hiếp từ trong đó.
Nàng nói: “Các hạ yên tâm, ta tuyệt đối không nhúng tay vào chuyện của các ngươi.”
Nói xong, nàng lui lại một khoảng.
Nói thật, nếu như không phải lo lắng cho Y Phù công chúa thì nàng chỉ hận không thể lập tức trở về Tây Đê đại lục, mang thứ này về.
…
Tào Kinh nói hai ba câu đã khiến cho một vị cường giả cấp bậc Bất Lậu cảnh lui bước. Hắn quay đầu sang nhìn Cố Dương, trên mặt nở nụ cười: “Chủ ta có lệnh, chỉ cần nhìn thấy ngươi thì giết không cần hỏi. Nhưng mà ta rất hiếu kỳ, bí mật của việc tu hành nhanh như vậy của ngươi, rốt cuộc là cái gì?”
Cố Dương chậm rãi rút Phượng Vũ đao ra, cười nhạo, nói: “Ngươi đã từng nghe một câu nói chưa, tò mò hại chết mèo, ngươi thật sự muốn biết sao?”
“Dám rút đao ở trước mặt ta, dũng khí có…” Lão giả còn chưa dứt lời đã biến sắc
Chỉ thấy một bóng dáng màu vàng bay ra khỏi mi tâm của Cố Dương, đảo mắt đã hóa thành một con viên hầu màu vàng.
“Cửu Thiên Ngự Thần Quyết? Không ngờ ngươi đã tu luyện đến trình độ này!”
Tào Kinh mới vừa liếc mắt đã nhận ra được con viên hầu trước mắt này chính là Thông Thiên Thần Viên Bất Lậu cảnh. Đối mặt với một con thần thú Thượng Cổ như vậy, hắn như gặp kẻ địch mạnh, không dám khinh thường.
Tào Côn Bằng cũng tỏ vẻ hoảng sợ, ngay sau đó hắn cảm thấy sát khí khổng lồ, nâng Kinh Thần thương trong tay lên dưới sự kinh hãi.
Thiên Vấn Cửu Đao, Thế Thôn Hoàn Vũ!
Một đao này đã vượt qua giới hạn của không gian, trực tiếp chém đầu Tào Côn Bằng.
“Ta nói rồi, ngươi đáng chết!”
Tào Côn Bằng cảm thấy ở cổ chợt lạnh, toàn bộ thế gian bắt đầu đảo ngược, trong lỗ tai nghe được giọng nói tràn ngập sát ý của Cố Dương, đầu óc vẫn hơi mê man.
Tại sao lại như vậy chứ?
Hắn không tài nào ngờ được bản thân sẽ bỏ mình như vậy.
[Nhận được năm mươi điểm năng lượng, số điểm năng lượng hiện tại là sáu trăm ba mươi bốn điểm.]
Sau khi một đao chém chết Tào Côn Bằng, Cố Dương nhanh chóng bắt được thanh trường thương màu đen đang định trốn đi.
[Kiểm tra được nguồn năng lượng, có nạp năng lượng không?]
“Có.”
Thanh trường thương màu đen này chính là Kinh Thần thương - một trong mười tám thanh thần binh tuyệt thế nổi danh nhất trong thiên hạ.
Tào Côn Bằng có thể được tôn xưng là Thương Thánh, hoàn toàn dựa vào thanh thần binh này.
Giữa thần binh tuyệt thế cũng có phân cấp bậc. Vào thời Thượng Cổ, pháp khí có cấp bậc này được gọi là pháp bảo, dựa theo độ mạnh yếu của nguyên linh pháp bảo mà phân theo từ cấp thấp đến cấp cao, gồm có bốn cấp bậc hư linh, chân hình, huyễn thần, thuần dương.
Nghe nói vào thời đại Thượng Cổ, giữa pháp bảo không cùng cấp bậc có chênh lệch uy lực rất lớn.
Nhưng mà kể từ sau khi thiên đạo mất đi, cho tới bây giờ gần như tất cả pháp bảo đều không có nguyên linh, chỉ còn lại một chút linh tính mà thôi.
Ngay cả linh bảo cũng không còn cảm nhận được sự tồn tại của nguyên linh.
Pháp bảo không cùng cấp bậc, chênh lệch uy lực không lớn như vậy, có thể phát huy ra uy lực mạnh bao nhiêu thì chủ yếu phải xem thực lực của bản thân chủ nhân.
Ví dụ như Phượng Vũ đao cũng là một pháp bảo, ở trên tay hắn đại khái có thể khiến cho pháp lực của hắn tăng thêm hai phần.
Đừng xem thường hai phần này, với thực lực hiện giờ của hắn, hai phần tăng cường này cũng đã đủ để cho thực lực của hắn tăng lên một cấp bậc rồi.
Ngoài ra, thanh thần binh này vô cùng sắc bén, có thể chém nát lá chắn bảo vệ.
Hắn có thể dễ dàng giết chết tu sĩ Nguyên Anh kỳ, Phượng Vũ đao có công lớn nhất.
Bởi vì không có sự tồn tại của nguyên linh, cấp bậc của thần binh tuyệt thế rất khó phán đoán.
Nhưng mà có thể được xếp vào một trong mười tám thanh thần binh tuyệt thế nổi danh nhất thiên hạ, cấp bậc của Kinh Thần thương này tuyệt đối không kém cỏi.
Nếu đổi lại là thần binh khác thì Cố Dương nhất định luyến tiếc lấy ra nạp giá trị.
Nhưng Kinh Thần thương này xuất từ Tào gia, rất có thể là do vị kia của Xích Minh thiên ban thưởng, sao hắn có thể giữ nó bên người được?
Nói không chừng một ngày nào đó vị kia bò ra từ trong Kinh Thần thương, đâm sau lưng hắn một phát.
[Nạp năng lượng thành công, nhận được hai trăm điểm năng lượng. Số điểm năng lượng hiện tại là tám trăm ba mươi bốn điểm.]
Cố Dương cảm thấy kinh ngạc, cây trường thương này lại giá trị đến hai trăm điểm, vậy tương đương với một cường giả Bất Lậu cảnh nhị trọng rồi.
Hắn nhớ khi ở trong hoàng cung, thanh Diệt Thần đao mà hắn cướp được của Vũ gia kia cũng là một thanh thần binh, nhưng sau khi nạp năng lượng lại chỉ lấy được hai mươi điểm.
Hiện giờ cây Kinh Thần thương này lại có giá trị đến hai trăm điểm.
Chênh lệch quá lớn.
…
“Hay cho một Thiên Vấn Cửu Đao.”
Thân thể gầy lùn của Tào Kinh càng thêm nhỏ bé hơn khi đứng trước mặt Thông Thiên Thần Viên. Giọng nói của hắn khàn khàn, không nghe ra ý tứ bi thương gì, dường như không hề để ý đến việc tộc nhân Tào Côn Bằng này bỏ mạng.
“Vũ Thắng Thiên đúng là biết nhìn người.”
“Với thực lực hiện giờ của ngươi, trong thiên hạ, ngoại trừ hai vị Thiên Nhân kia và Tần Vũ ra thì không có ai có thể làm gì được ngươi, theo độ tuổi của ngươi thì đúng là là đệ nhất từ thời đại Thượng Cổ đến nay.”
Trong giọng điệu của hắn hơi thán phục, nhưng lời nói lại lập tức thay đổi: “Nhưng mà dựa vào thực lực của ngươi bây giờ thì vẫn chưa đủ để chống lại tứ đại thánh địa, cho dù là chủ nhân hay là vị kia của Tam Thánh môn đều tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Cố Dương hứng trí nhìn hắn, nói: “Ngươi nói nhiều như vậy là định để ta tha cho ngươi một mạng sao?”