Con chim xanh nhỏ vẫn luôn ríu rít bên tai Cố Dương, khiến cho hắn phiền muộn không thôi. Hắn vốn định để nó ngậm mỏ, ai ngờ pháp lực vừa mới lại gần thân thể nó đã trực tiếp bị nó hấp thu rồi.
Tên này, thực lực lại tiến bộ rồi.
Còn không trị được ngươi hả?
Một vệt sáng màu vàng bay ra khỏi mi tâm của Cố Dương. Thứ đó chìa một bàn tay ra, một tay túm lấy con chim xanh nhỏ, là Thông Thiên Thần Viên kia chứ chẳng phải ai khác.
“Buông ta ra… A… Đừng ăn ta mà…”
Trong tiếng kêu gào thê thảm, con chim xanh nhỏ đã bị Thông Thiên Thần Viên nhét vào trong miệng.
Thế giới cuối cùng yên tĩnh rồi.
Cố Dương lại tăng nhanh tốc độ, không bao lâu, Thần Đô đã ở trong tầm mắt.
Khi sắp đến Thần Đô, Cát Thụy Ti vẫn luôn theo đuôi phía sau cuối cùng dừng lại, nàng cảm ứng được một khí tức thuộc về Bán Thần, nào dám tới gần nửa bước.
“Công chúa, bảo trọng.”
Nàng nhìn theo mấy bóng dáng kia biến mất, mang theo tâm tình nặng nề, cuối cùng hạ quyết tâm, xoay người rời đi, bước lên đường về.
Y Phù đã hy sinh lớn như vậy mới đổi được thánh vật này về, tuyệt đối không thể có bất cứ sơ sót nào.
Thần Đô, trong một tiểu lâu màu đỏ không hề thu hút, trong chính đường, một nam tử mặc áo bào màu trắng đang ngồi xếp bằng trên một tấm bồ đoàn không hề nhúc nhích, giống như một pho tượng.
Toàn bộ đại đường không nhiễm một hạt bụi nhỏ.
Ở trước mặt nam tử có một cái kệ làm bằng gỗ, trên đó mang theo dấu vết năm tháng.
Trên kệ để ba quyển sách.
Đột nhiên, quyển sách đầu tiên bên phải kia tự động lật ra, lộ ra tờ đầu tiên, một cái tên bay ra từ trong sách, phát ra ánh sáng màu vàng rực rỡ.
Nam tử áo bào trắng chậm rãi mở to mắt, thấy hai chữ lơ lửng trên không trung kia, trên khuôn mặt tĩnh lặng không gợn sóng lại xuất hiện thêm một phần kinh ngạc.
“Cố Dương.”
Hắn thầm đọc ra cái tên kia.
Lúc này vang lên tiếng bước chân, một tiểu cô nương khoảng mười tuổi đi đến, nhìn trang sách mở ra và chữ to ánh vàng rực rỡ đang lơ lửng trên không trung kia, bèn kinh ngạc nói: “Lão sư, không ngờ Cố Dương này đã trở thành Pháp Lực cảnh đệ nhất rồi.”
“Đây là người đầu tiên đến Pháp Lực cảnh đệ nhất nhanh nhất từ trước đến nay nhỉ?”
Khi nói chuyện, trong quyển sách kia bay ra từng cái tên, xếp hạng phía sau cái tên bay ra đầu tiên kia, hình thành một bảng danh sách.
Một lát sau, tên trên không trung biến mất.
Quyển sách trên kệ sách kia cũng một lần nữa khép lại.
Tiểu cô nương không nhịn được nói: “Lão sư, Cố Dương này rốt cuộc có lai lịch gì? Chẳng lẽ thật sự là đại năng Thượng Cổ chuyển thế sao?”
Nam tử áo bào trắng không nói gì, coi như mắt điếc tai ngơ với lời nàng nói.
Tiểu cô nương hơi tức giận nói: “Đây cũng đâu phải là chuyện không thể nói chứ? Đáng giận, chờ ngày nào đó ta có thể mở địa thư ra, ta tự xem.”
Trước kia lão sư còn có thể dùng thiên cơ bất khả lộ để trả lời nàng cho có lệ.
Hiện giờ hắn còn lười nói cả câu này luôn rồi.
Lão sư này, quả thật lười đến cảnh giới nhất định.
Từ sau khi nàng đến đã không thấy hắn rời khỏi lầu các này, vẫn luôn luôn ngồi ở kia, động đậy cũng chẳng động đậy, nói cũng lười nói, ngay cả cơm cũng lười ăn.
Đây là lần đầu tiên nàng thấy được hóa ra có người không cần ăn cơm cũng có thể sống.
Đột nhiên, nam tử mở miệng nói: “Mời hắn đến.”
“Vâng, lão sư.”
Tiểu cô nương hơi kích động, cuối cùng lão sư cũng mở miệng nói chuyện.
Từ sau khi đến nơi này, đây là lần đầu tiên nàng nghe được lão sư mời người khác đến.
Tiểu cô nương vừa đi, nam tử nhìn thoáng qua quyển sách ngoài cùng bên trái, trên đó xuất hiện lên một tầng ánh sáng nhạt.
Sau đó hắn nhắm hai mắt lại, trong lầu các lại khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
…
Cố Dương mang theo vài nữ nhân kia đến Văn viện.
Hắn không còn chỗ nào có thể đi, Thiên Tâm võ quán quá nhỏ, không ở lại được nhiều người như vậy, chỉ có Văn viện lớn hơn một chút.
Thời điểm Chu Tông Nghiệp nhìn thấy bên người hắn nhiều nữ nhân như vậy, không khỏi sửng sốt.
Tên này định một lưới bắt hết Hồng Nhan bảng sao?
Hạng nhất trên Hồng Nhan bảng tên là Tô Ngưng Yên khuynh quốc khuynh thành, mãi cho đến khi nàng vào cung, làm hoàng hậu rồi tên mới biến mất.
Diệp Lăng Ba hạng thứ ba.
Vũ Linh Linh hạng thứ năm.
Bùi Thiến Lan hạng thứ bảy.
Tào Y Y hạng thứ mười.
Tô Thanh Chỉ hạng thứ mười ba.
Giỏi thật, ở Văn viện hiện giờ gần như chiếm cứ một nửa Hồng Nhan bảng rồi.
Còn có hai nữ tử ngoại tộc đến từ đại lục khác, tư sắc cũng đều không tầm thường.
Hắn đột nhiên cảm thấy, ngoại hiệu thiên hạ đệ nhất mỹ nam này được đặt vẫn rất có đạo lý.
“Sao ngươi lại chạy về đây?”
Chu Tông Nghiệp hơi đau đầu.
Những nữ nhân ở đây không có một ai dễ chọc cả, nếu Cố Dương ở đây còn dễ nói, lỡ như đi làm chút chuyện, để các nàng ở lại đây, một khi đánh nhau…
Ngẫm lại cũng cảm thấy phiền toái.
Cố Dương không phải khách sáo với hắn, nói trắng ra: “Ta không có chỗ để đi.”
Hắn cũng không thể dẫn các nàng đến hoàng cung được, nếu như vậy, bất cứ lúc nào đều có thể bị Tô Ngưng Yên ăn đến cặn cũng không thừa.
“Cố Dương…”
Lúc này, một giọng nói vui mừng truyền đến từ bên kia viện môn, chính là Bùi Thiến Lan.
Ngày đó sau khi nàng và Vũ Nhị rời khỏi Vô Lượng sơn đã trở về Thần Đô, ở Văn viện chờ hắn.
Hiện giờ thấy hắn bình yên vô sự, nàng cuối cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nàng chạy vội về phía Cố Dương, định nhào vào trong ngực hắn.
Nhưng mới đi đến nửa đường, đột nhiên cảm ứng được một luồng sát khí khiến cho nàng dựng cả tóc gáy lên, theo bản năng bộc phát ra chân nguyên trong cơ thể.
Giống như phản ứng dây chuyền, mấy nữ nhân ở đây đều phóng ra chân nguyên của bản thân.
Lập tức, trong viện biến thành sát khí tứ phía.
Chỉ có hai người Lăng Linh và Tinh Linh công chúa Y Phù thờ ơ, không hề có chút phản ứng nào.
Chu Tông Nghiệp ở bên cạnh hơi đồng tình nhìn Cố Dương, đây là cái giá phải trả cho sự phong lưu đó.
Những nữ nhân này, người có tu vi thấp nhất đều là Kim Thân nhất trọng, ai nấy lại còn trẻ tuổi như vậy, thành tựu tương lai là vô hạn.
Hắn đã có thể đoán được vận mệnh bi thảm ngày sau của Cố Dương.
Tranh đấu giữa những nữ nhân này có thể khiến cho hắn đau đầu chết rồi.
Đáng đời!
…