Ta Nhân Sinh Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 400: Chủ nhân Hồng Lâu (2)




Cố Dương đang nghĩ thì đã đến Hồng Lâu rồi.

Hồng Lâu ở giữa Văn viện và Võ viện.

Hoặc là nói, năm đó khi thái tổ Đại Chu thành lập Võ viện và Văn viện đã cố ý chọn chỗ ở hai đầu của Hồng Lâu sao?

Nơi đây thật sự là một tòa kiến trúc tầm thường, phạm vi khoảng một mẫu đất, bên ngoài là tường vây bằng gạch đỏ, bên trong là một viện nhỏ, sau đó mới là một lầu các.

Lão giả họ Thẩm đi đến trước lầu các này, nói: “Mời vào trong.”

Cố Dương nhìn lầu các không hề thu hút này.

Đây là một thế lực có lịch sử hơn một ngàn năm, đã chứng kiến hưng thịnh và suy vong của ba triều đại, có lẽ là thế lực cổ xưa nhất từ thời Hạ triều kéo dài đến nay.

Thế lực này lại còn làm chuyện đắc tội với người khác nhất.

Chỉ riêng một Hồng Nhan bảng thôi đã hại chết không biết bao nhiêu người, khiến bao nhiêu người tan cửa nát nhà.

Ví dụ như Tô Thanh Chỉ, người nàng căm hận nhất, ngoại trừ Liễu gia ra thì chính là Hồng Lâu.

Nếu không phải Hồng Lâu xếp tên nàng lên trên Hồng Nhan bảng, Liễu gia sẽ không có ý đồ với nàng, phụ mẫu của nàng cũng sẽ không đột nhiên chết. Nếu đến một ngày nàng có được thực lực đầy đủ, chuyện đầu tiên chính là san bằng Hồng Lâu này.

Hơn một ngàn năm đến giờ, có rất nhiều người rơi vào bất hạnh vì bảng danh sách giống như Tô Thanh Chỉ, người muốn san bằng Hồng Lâu cũng nhiều đến không đếm xuể được.

Hồng Lâu nhìn như tầm thường này lại vẫn cứ đứng sừng sững không ngã.

Có thể thấy được chủ nhân của nơi này cường đại đến cỡ nào.

Cố Dương vừa đi vào lầu các đã chạm mặt với một tiểu cô nương đang đi tới, chừng mười tuổi, dáng vẻ phấn điêu ngọc trác.

Đôi mắt đen lúng liếng của nàng nhìn chằm chằm vào hắn, tỏ vẻ thất vọng: “Ngươi chính là Cố Dương sao? Thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử có dáng vẻ như ngươi hả?”

Đây vẫn là lần đầu tiên Cố Dương bị người gọi danh hào này ngay trước mặt, dù da mặt dày, nhưng ít nhiều gì cũng hơi xấu hổ, còn may là tiểu cô nương.

Hắn nói: “Ta đến tìm chủ nhân của nơi này.”

“Đi theo ta.” Tiểu cô nương xoay người, đi vào bên trong, mới đi chưa được vài bước lại đột nhiên quay đầu lại, tò mò hỏi: “Ngươi rốt cuộc có phải đại năng Thượng Cổ chuyển thế không vậy?”

Biểu cảm của nàng đúng là thay đổi thất thường, quả nhiên vẫn còn khá trẻ con, cũng không biết nàng và chủ nhân của Hồng Lâu có quan hệ như thế nào.

Về phần trong Hồng Lâu có những ai, vẫn luôn không một ai biết.

Người có tư cách đi vào nơi này quá ít, mà phần lớn mọi người đều không tình nguyện đến đây.

Giống như Tô Ngưng Yên cũng đã nói, lúc trước nàng không dám đến Hồng Lâu này, sợ bị chủ nhân của Hồng Lâu nhìn thấu lai lịch của bản thân.

Cố Dương vốn cũng có lo lắng như vậy, vì thế còn tiến hành một lần mô phỏng, xác định không có nguy hiểm gì rồi mới đi tới.

Hắn nói: “Không phải.”

“Vậy vì sao tốc độ tu hành của ngươi lại có thể nhanh như vậy?” Tiểu cô nương dùng ánh mắt sáng quắc nhìn hắn, dáng vẻ cực kỳ tò mò.

Lúc này đã đến đại đường.

Trong nháy mắt khi Cố Dương nhìn thấy nam tử áo trắng ngồi trong đó đã xác nhận đây chính là chủ nhân của Hồng Lâu.

Ở dưới một thị giác khác, hắn không nhìn thấy được năng lượng gì khác, thật sự giống như trước mặt không có người vậy.

Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống như vậy.

“Bí mật.”

Hắn nói một câu với tiểu cô nương rồi đi vào, hành lễ nói: “Bái kiến tiền bối.”

Mà tiểu nữ hài ở sau lưng hắn không nhận được một đáp án vừa lòng nên làm một mặt quỷ rồi mới đóng cửa lại, xoay người rời đi.

Tuy rằng nàng to gan lớn mật, nhưng vẫn không dám nghe lén ở trong này.

Bởi vì nàng biết chắc chắn không thể gạt được lão sư ở bên trong.

“Ngươi không phải người Đại Chu.”

Người áo trắng ngồi trên bồ đoàn đứng lên, trông dáng vẻ khá trẻ tuổi, giọng nói cũng rất trẻ tuổi, diện mạo thường thường không có gì lạ, là kiểu lẫn ở trong đám người cũng rất khó nhận ra.

Hắn nhìn Cố Dương, hỏi: “Ngươi đến Đại Chu, rốt cuộc có mục đích gì?”

Còn may hắn không nói ra câu ta biết ngươi là người đến từ dị giới.

Cố Dương thả lỏng, điều này chứng minh rằng chủ nhân của Hồng Lâu này không phải không gì không biết.

Hắn nói: “Ta chỉ muốn sống tiếp, ngoài ra còn tìm đường về nhà.”

Đây chính là lời nói trong lòng hắn.

Sắc mặt của nam tử áo trắng không hề có bất cứ biến hóa nào, tiếp tục nói: “Vậy chỉ sợ rất khó, bởi vì sự lỗ mãng của ngươi nên khiến nguyên linh của Trấn Yêu tháp đã thức tỉnh trước thời hạn, phá hủy kế hoạch của một đại nhân vật Thượng Cổ, hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.”

Người đang được nhắc đến này chẳng lẽ là Dao Trì tiên cung?

Quả nhiên chủ nhân Hồng Lâu này biết rất nhiều bí mật của Thượng Cổ.

Nhưng mà Cố Dương không đoán được tâm tư của người này, cũng không biết hắn là người của phe cánh nào, đương nhiên mang theo một chút cảnh giác.

Hắn nói: “Không quan trọng, nợ nhiều hơn không sao, còn không qua được một cửa của Triêu Dương Đại Thánh, thì đừng nói đến chuyện về sau.”

Trong mắt nam tử áo trắng lóe lên một chút ngạc nhiên: “Xem ra ngươi còn biết được nhiều hơn so với trong tưởng tượng của ta. Như vậy cũng tốt, đỡ cho ta phải tốn nhiều nước bọt.”

Cố Dương hỏi: “Tiền bối tìm ta tới có gì cần căn dặn sao?”

Nam tử áo trắng nói: “Ta có thể giúp ngươi thoát khỏi truy lùng của Triêu Dương Đại Thánh.”

Đương nhiên Cố Dương biết thế giới này không có chuyện tốt từ trên trời giáng xuống, hỏi: “Điều kiện là gì?”

Khi Cố Dương bước ra khỏi Hồng Lâu, chân mày hơi nhíu lại, giống như đang suy nghĩ điều gì.

Ra đến viện ngoài, hắn lại gặp tiểu nữ hài kia.

Nàng có vẻ tò mò hỏi: “Lão sư đã nói gì với ngươi vậy?”

“Tiểu hài tử không nên hỏi nhiều.”

Cố Dương ném lại một câu, lập tức ra khỏi cửa viện, chọc tiểu nữ hài ở sau lưng hắn tức đến mức giơ chân, tức giận nói: “Ngươi mới là tiểu hài tử.”

Hắn bước ra ngoài cửa, cánh cửa gỗ kia lập tức đóng lại.

Ngoài cửa có một người đứng cạnh tường, cúi đầu, không hề có cảm giác tồn tại. Người này chính là Y Phù, không biết nàng đi theo từ khi nào, còn dùng pháp thuật ngụy trang.

Cố Dương lại hơi ngạc nhiên.

Vốn tưởng rằng nàng sẽ cố ý quấy rối hắn, đừng thấy sinh tử của nàng đều nằm trong tay hắn, nếu như thật sự chọc ra phiền toái, cũng không phải là chuyện khó khăn gì.

Hắn rất có đạo đức nghề nghiệp mà!

Hắn hỏi: “Ở Tây Đê đại lục, thăng cấp lên Truyền Kỳ như thế nào vậy?”