Một là Thủy Nguyệt động thiên, còn một nơi khác là Kim Đình động thiên.
Cố Dương lựa chọn tới Kim Đình động thiên, bởi vì hệ số nguy hiểm ở nơi đó tương đối thấp. Kim Đình quốc chủ kia sẽ không giết hắn, ngược lại sẽ hợp tác với hắn.
…
Kim Đình động thiên.
Cố Dương lại đi đến thế giới động thiên này, có cảm giác hoàn toàn khác với lần trước.
Hắn có thể cảm nhận được thế giới này quả thật có khác biệt rất lớn với bên ngoài, ở lâu trong này rồi, chỉ sợ tính chất của pháp lực cũng sẽ phát sinh một chút biến hóa.
Y Phù đi theo sau lưng hắn hơi khiếp sợ, đương nhiên nàng biết được đây là một vị diện khác.
Nơi này có sức sống tràn trề, hơi tương tự với vị diện lúc trước đã đi đến.
“Đây là đâu vậy?”
Đây là lần đầu tiên nàng mở miệng sau khi trở thành nô bộc của hắn.
Từ sau khi trên người nam nhân này có được sức mạnh của Nguyệt Thần, thái độ của Y Phù đối với hắn đã âm thầm xảy ra biến hóa.
Nàng đột nhiên ý thức được, có lẽ tất cả mọi chuyện đều là sự sắp xếp của Nguyệt Thần, trong lòng cuối cùng đã không còn kháng cự giống như trước kia nữa.
“Kim Đình động thiên.”
Cố Dương nói, mang theo nàng bay lên trên không, dùng vào tốc độ nhanh nhất bay đi một phương hướng khác.
Tốc độ của hắn bây giờ nhanh hơn lúc trước không biết bao nhiêu lần.
Mấy canh giờ sau đã đến nơi rồi.
Một ngọn núi không hề có gì đặc biệt.
Hai người đáp xuống trước một sơn động, đi vào trong đó, nhìn thấy một cái hố sâu không thấy đáy ở tít sâu bên trong.
Cố Dương không chút do dự nhảy xuống.
Y Phù theo sát phía sau.
Một lát sau, cuối cùng bọn họ đã đáp xuống đất.
Cố Dương nhìn về phía con viên hầu màu trắng đang ngồi trên thi thể của Thông Thiên Thần Viên, nói: “Viên huynh, đã lâu không gặp.”
Trong tay viên hầu kia vẫn cầm viên tinh thể màu tím, trong mắt có thêm một chút sa sầm: “Mới không gặp một thời gian ngắn ngủi, thực lực của ngươi lại trở nên cường đại như thế.”
Cố Dương mỉm cười nói: “Nhờ phúc của ngươi.”
Trong mắt viên hầu không hề có ý cười, hỏi: “Ngươi cố ý tới tìm ta, không phải chỉ vì hàn huyên với ta thôi đấy chứ?”
“Đó là đương nhiên, lần này ta đến đây là muốn thương lượng với ngươi một chút, ký kết một khế ước với ta, làm sủng thú của ta. Yên tâm đi, ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu.”
Sủng thú?
Ánh mắt của viên hầu biến thành lạnh như băng: “Ngươi muốn chết à!”
Thi thể bán thần!
Ma thú siêu giai!
Thời điểm rơi xuống nơi sâu trong lòng đất, nhìn thấy thi thể khổng lồ kia, Tinh Linh công chúa Y Phù lắp bắp kinh hãi.
Ở Tây Đê đại lục, phần lớn thần linh đều đã yên lặng gần một vạn năm, người có thể quyết định vận mệnh của đại lục chính là bán thần.
Tuy rằng nàng chưa từng gặp bán thần, nhưng vẻ uy nghiêm khủng bố kia giống với thần uy trong truyền thuyết như đúc, nàng mới vừa liếc mắt nhìn đã nhận ra được.
Còn có con ma thú ngồi ở trên thi thể bán thần đó chính là một con ma thú siêu giai, cộng thêm việc còn không phải là kiểu siêu giai bình thường.
Cuối cùng nàng đã biết được Cố Dương đến đây làm gì rồi.
Hắn muốn thu phục con ma thú siêu giai này.
Nàng tương đối tò mò, hắn định thu phục con ma thú siêu giai vô cùng cường đại này như thế nào?
Hạ gục, đánh chết và thu phục, đây là những khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Nói chung, nếu như thực lực đã vượt trên một phần, muốn hạ gục thì dễ dàng, nhưng đánh chết lại rất khó.
Đánh không lại, một lòng muốn chạy trốn, sẽ rất khó giết được.
Trừ khi thực lực của hai bên không ở cùng một cấp bậc.
Mà thu phục lại còn khó hơn cả đánh chế, chẳng những phải hạ gục đối phương, còn phải khiến cho đối phương không tự sát.
Việc này cần có thực lực giống như nghiền áp.
Cố Dương có thể làm được sao?
…
Cố Dương không vội vã ra tay, nói: “Nếu ta đoán không sai, viên tinh thạch trên tay ngươi là xá lệnh của một tinh quân. Ngươi không có Kim Hoàng ngọc thư, muốn kế thừa sức mạnh của tinh quân, gần như không thể nào.”
Hắn cũng có hiểu biết nhất định về hệ thống của Kim Đình, cho nên có thể phỏng đoán ra được tình trạng hiện giờ của viên hầu.
Dùng một từ để hình dung, gọi là đâm lao phải theo lao.
Hệ thống Kim Đình có quy luật của riêng nó, Kim Hoàng ngọc thư mới là nguồn sức mạnh của thần linh của thế giới này, tương đương với máy chủ.
Còn xá lệnh lại như thiết bị đầu cuối, cấp bậc càng cao thì quyền hạn có được cũng càng lớn, sức mạnh có thể nhận được từ “máy chủ” cũng càng nhiều.
Việc con viên hầu này đang làm chính là định phá giải “bức tường lửa” của Kim Hoàng ngọc thư, trái phép nhận được sức mạnh của “máy chủ”.
Nào có dễ dàng như vậy.
Năm đó vào thời Hạ triều, Lương vương đã tới thế giới này, chia Kim Hoàng ngọc thư ra làm ba phần, nhưng không đưa hệ thống này ra ngoài. Chuyện mà cường giả Thiên Nhân còn không làm được, con viên hầu này chỉ là Bất Lậu cảnh, nào có thể làm được chứ?
Cố Dương sử dụng một loại thị giác khác nhìn lại, có thể thấy được viên hầu và viên tinh thạch màu tím kia gần như đã dung hợp thành một thể.
Đến nước này rồi, chỉ sợ nó muốn thoát thân ra cũng không làm được, chỉ có thể cắn răng cắn lợi miễn cưỡng chịu đựng thôi.
Hắn nói: “Bây giờ sức mạnh mà ngươi có thể sử dụng nhiều nhất là năm phần.”
Viên hầu hừ lạnh một tiếng: “Giết ngươi, vậy là đủ rồi!”
Khi nói chuyện, một sợi lông tơ màu trắng của nó bay ra, rơi lên mặt đất, hóa thành một con viên hầu, gầm thét bổ nhào về phía Cố Dương.
“Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”
Cố Dương cười ha hả, một con cự viên lông vàng bay ra khỏi mi tâm, một cước đá bay con viên hầu kia, khiến nó tan biến giữa không trung, một lần nữa biến thành sợi lông.
“Thông Thiên Thần Viên?”
Con viên hầu kia chấn động, không thể ngờ được rằng tiểu tử kia lại có một con Thông Thiên Thần Viên cấp Bất Lậu cảnh.
Nếu như vào thời kỳ hưng thịnh, nó còn có thể chiến một trận.
Nhưng hiện giờ là tình huống như vậy, đánh thế nào đây?
Nơi mi tâm Cố Dương lại sáng lên, một con Phượng Hoàng bay ra, chỉ sợ khí tức trên thân còn đáng sợ hơn Thông Thiên Thần Viên.
“Phượng… Phượng Hoàng?”
E rằng mức độ khiếp sợ của viên hầu lại tăng thêm.
Phượng Hoàng đã từng là đế quân của Yêu tộc, có được địa vị cao nhất trong Yêu tộc.
Đột nhiên nó nhớ tới có một vị cao nhân đã từng nói, khi đế quân tái hiện nhân gian, đó là lúc Yêu tộc bắt đầu phục hưng.
Nhưng mà Phượng Hoàng lại trở thành sủng thú của một nhân loại?
Vả lại thực lực cũng rất yếu?
Đây thật sự là đế quân không đâu địch nổi của thời đại Thượng Cổ sao?
Trong mắt viên hầu lóe lên một chút sợ hãi, khi thấy con Phượng Hoàng kia định phun lửa ra, nó quát to: “Dừng tay.”
Phượng Hoàng và Thông Thiên Thần Viên đều dừng lại.
Cố Dương thấy được vẻ e sợ ở trong mắt của nó, nói: “Thế nào, thay đổi chủ ý hả?”
Viên hầu nói: “Sủng thú mà ngươi nói là chỉ cái gì?”
Nếu như có thể không cần ra tay, thuyết phục nó, vậy đương nhiên không thể tốt hơn.
Cố Dương lập tức giải thích cặn kẽ cho nó quan hệ giữa ngự thú sư với sủng thú.
Nghiêm chỉnh mà nói, nếu như định ra chính là khế ước bình đẳng, có thể nói quan hệ của hai bên là đồng bọn.
Ngự thú sư mượn dùng sức mạnh của sủng thú để chiến đấu.