Khuất thiên thư nhìn về phía chân trời đằng đông, lạnh lùng nói: “Không giết chết được hắn, việc gì phải uổng phí khí lực.”
Ánh mắt của Lan Xu đột nhiên trừng lớn, khiếp sợ đến mức không thốt nên lời.
Nàng biết sư tôn đã bước ra khỏi cửa ải kia, trở thành cường giả Bất Lậu cảnh, mà tên khốn khiếp này chẳng qua mới Pháp Lực cảnh.
Sư tôn lại nói không giết được hắn!
Thực lực của tên kia đã mạnh đến mức độ này rồi sao?
Một lát sau, nàng lại nhỏ giọng hỏi: “Sư phụ, chúng ta thật sự không trở về Lâm Tân thành sao? Vậy liệu rằng Đông Dương Kiếm Thánh có gây bất lợi với các sư huynh không?”
Khuất thiên thư trầm mặc một lúc, nói: “Từ thời điểm vi sư kế thừa đạo chính thống của Thiên Cương sơn thì đã không trở về được nữa. Đám người Kiếm Phi chỉ có thể nghe theo số trời thôi.”
Lan Xu không nhịn được thở dài một tiếng, dù sao nàng đã ở Lâm Tân thành mười mấy năm, ít nhiều gì cũng có cảm tình với các sư huynh đệ.
Lúc trước nàng nhận sự nhờ vả của sư huynh tiến vào Kim Đình động thiên tìm sư phụ, nhưng lại không ngờ rằng sự việc sẽ phát triển theo hướng như vậy, tìm được sư phụ nhưng đã không thể quay về Đại Chu.
Trong một sơn mạch là nơi giao nhau giữa Vân châu với Lương châu có hai bóng dáng đang một đuổi một chạy.
Bóng dáng màu đỏ phía sau giống như không vội đuổi theo, như mèo vờn chuột, dùng giọng trêu tức nói: “Tam ca, nhiều năm như vậy, ngươi thật sự không hề tiến bộ chút nào.”
“Nhớ năm đó, người nào cũng đều nói ngươi là đệ tử có tư chất xuất chúng nhất Cao gia ta từ ngàn năm đến nay, sao hiện giờ còn không đánh lại cả ta vậy?”
“À, ta thiếu chút nữa đã quên mất, tam ca ngươi thanh cao, khinh thường Cao gia, không nhìn trúng công pháp của Cao gia, cho nên tự phong bế tu vi, lánh đời rồi.”
“Nhưng mà mới đầu ngươi không vừa mắt Cao gia chúng ta như vậy, vì sao hiện giờ lại chạy về Cao gia trộm đồ chứ?”
Giọng điệu của người này đúng là rất hợp với việc chế nhạo.
Nhưng mà người chạy phía trước lại liều mạng chạy trốn, coi như mắt điếc tai ngơ với lời nói ở sau lưng.
“Tam ca à tam ca, không ngờ ngươi lại làm ra chuyện ăn cây táo rào cây sung này, thật sự khiến cho tiểu đệ khó lòng tin được.”
“Ngươi trộm Cửu Châu ấn này là vì Cố Dương kia phải không? Nghe nói tiểu tử kia luyện thành ‘Cửu Thiên Ngự Thần Quyết’, chắc là hậu duệ của Hạ đế.”
“Chậc chậc chậc… Năm đó lão tổ phản bội Hạ đế, ngươi định chuộc tội thay lão tổ sao?”
…
Hai người đang một đuổi một chạy này chính là Cao Trạch Khôn và Cao Phàm.
Ngày đó, Cao Phàm chia tay Cố Dương ở Thần Đô, sau đó lặng lẽ đi về Cao gia, tìm kiếm một điệt nữ có quan hệ tốt nhất với hắn nhờ hỗ trợ.
Điệt nữ kia là do hắn nuôi nấng, cũng do hắn truyền thụ võ nghệ, trung thành tận tâm với hắn.
Hiện giờ nàng đã có tu vi Pháp Lực tam trọng, là nhân vật trọng yếu trong Cao gia.
Đáng lẽ tất cả mọi chuyện đều rất thuận lợi, khối Cửu Châu ấn kia đã tới tay, ai ngờ đến cuối cùng vẫn gặp rủi ro, bị cửu đệ Cao Trạch Khôn phát hiện tung tích.
Cao Trạch Khôn không làm kinh động đến người trong gia tộc mà một mình đuổi theo.
Cao Phàm bị ép cởi bỏ phong ấn của bản thân, khôi phục tu vi Pháp Lực tam trọng, nhưng hắn dùng hết cách rồi vẫn không cách nào thoát được khỏi vị cửu đệ này.
Hắn biết chỉ sợ lần này gặp hạn.
Cửu đệ này đã hoàn toàn vượt qua hắn, đột phá đến Bất Lậu cảnh.
Nói đến ân oán của hai người thì đã kết từ khi còn Phàm cảnh.
Năm đó trong một thế hệ của Cao gia xuất hiện hay kỳ tài tuyệt thế chính là hai người bọn họ.
Nhưng mà cho dù là tu vi hay là kiếm pháp thì hắn đều hơn hẳn cửu đệ.
Sau này hắn được gia tộc nâng đỡ, dưới sự khác biệt về tài nguyên, chênh lệch giữa hai người càng ngày càng xa.
Mãi cho đến khi hắn đột phá đến Pháp Lực tam trọng, hắn ý thức được chỗ thiếu hụt lớn trong công pháp gia truyền, một khi hắn đột phá đến Bất Lậu cảnh sẽ phát sinh một chuyện cực kỳ đáng sợ.
Sau khi Cao Phàm ý thức được nguy hiểm đã tự phong bế tu vi, mai danh ẩn tích.
…
“Vả lại, may nhờ được sự thành toàn của tam ca, nếu không phải ngươi phản bội rời khỏi gia tộc, chỉ sợ ta vĩnh viễn không có cách nào bước vào cảnh giới này.”
Sau lưng, Cao Trạch Khôn bởi vì hưng phấn mà gương mặt đã trở nên hơi vặn vẹo.
Trong hơn một trăm năm cuộc đời, hắn vẫn luôn sống dưới cái bóng của vị tam ca kia.
Người đời đều chỉ biết đến tên của tam ca, còn hắn vĩnh viễn chỉ là một người làm nền mà thôi.
Khi mọi người nhắc đến Cao gia chỉ biết ca tụng thiên phú tuyệt đỉnh của tam ca, tất cả vầng hào quang, vinh quang đều dừng ở trên người tam ca.
Còn hắn thì sao, cho dù nỗ lực tu luyện đến cỡ nào thì cũng đều không thể đuổi kịp đối phương.
Mỗi khi hắn có một chút tiến bộ thì lại phát hiện sự tiến bộ của đối phương còn lớn hơn mình.
Hắn trơ mắt nhìn chênh lệch giữa hai người càng lúc càng lớn, mãi cho đến một ngày tam ca đột phá đến Pháp Lực cảnh, triệt để kéo xa khoảng cách với hắn.
Hắn cũng triệt để rơi vào tuyệt vọng.
Hắn vốn tưởng rằng cả đời này hắn đều phải sống dưới cái bóng của hắn.
Ai ngờ đến khi thấy tam ca sắp đột phá đến Bất Lậu cảnh lại đột nhiên giả vờ ngớ ngẩn, tự mình bỏ qua cơ hội kia, từ đó không rõ tung tích.
Sau khi không có tên chướng mắt này, chướng khí mù mịt trong lòng hắn dường như hóa thành hư vô.
Ngay sau đó, hắn lại nhận được ủng hộ của gia tộc, từ đây tu vi đột nhiên tăng mạnh.
Mấy ngày trước hắn càng thành công đột phá đến Bất Lậu cảnh, trở thành một trong những người mạnh nhất thế gian.
Mấy ngày trước, Cao Trạch Khôn đột nhiên tâm huyết dâng trào, trở về gia tộc một chuyến, lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Là tam ca!
Lúc cuộc đời lên đến đỉnh phong, lại đụng phải người năm đó đã đè ép hắn, còn có chuyện nào sung sướng hơn sao?
Hắn không lộ diện, lặng lẽ đi theo ra ngoài, đợi đến khi đối phương cho rằng việc đã thành công lại đột nhiên hiện thân.
Lúc nhìn vẻ khiếp sợ trên mặt người kia, trong lòng hắn vô cùng khoái trá.
Hắn muốn để cho đối phương cũng nếm thử mùi vị của sự tuyệt vọng.
Dọc theo đường đi, Cao Trạch Khôn giống như mèo vờn chuột, mỗi khi đối phương cho rằng đã có thể trốn thoát thì lại tàn nhẫn phá vỡ hy vọng, cứ như vậy hết lần này đến lần khác.