Ta Nhân Sinh Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 413: Xử trí (2)




Cố Dương không quay đầu lại truy sát Cao Trạch Khôn kia, hắn cũng không có thần thông thiên thị địa thính, đã làm mất tung tích của đối phương rồi.

Cộng thêm việc lỡ như ép quá, người ta tự bạo thật, khiến kẻ kia của Xích Minh thiên giáng xuống, vậy ngược lại thành phiền toái.

Bây giờ hắn còn chưa chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu với kẻ kia.

Ba người Cố Dương trở lại Thần Đô, vừa đến Văn viện đã nhìn thấy một nam tử xa lạ đứng ở cửa, quần áo màu xanh, đeo giày, thoạt nhìn phong trần mệt mỏi.

Bất Lậu cảnh!

Hắn lập tức biết người này là ai, Lê Uyên, đại đệ tử của viện trưởng, cũng là kẻ có tu vi nhất chỉ dưới viện trưởng, một Bất Lậu cảnh duy nhất trong Văn viện.

Đại đệ tử của viện trưởng này trước giờ vẫn thờ phụng đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường, hơn một trăm năm trước đã rời khỏi Văn viện, tiến hành đi vạn dặm đường.

Kết quả vừa đi đã không thấy trở về, không ai biết hắn đi đâu cả.

Ngay cả khi viện trưởng Văn viện và kẻ kia của Xích Minh thiên đánh đến lưỡng bại câu thương ở trong Vô Lượng sơn vẫn không thấy hắn xuất hiện.

Không ngờ rằng, giờ phút này hắn lại trở về.

Trong giai đoạn bất ổn này, có thể có thêm một vị cường giả Bất Lậu cảnh, không thể nghi ngờ là một chuyện tốt cực lớn đối với Văn viện.

Đứng bên cạnh Lê Uyên là Chu Tông Nghiệp, còn có rất đông giáo thụ của Văn viện, những người này đều có dáng vẻ như gặp phải kẻ địch mạnh.

Đối tượng mà bọn họ đang đề phòng đương nhiên không phải là Cố Dương mà là Cao Phàm ở bên cạnh hắn.

Cao Phàm lúc này, pháp lực trong cơ thể đang không ngừng bị xâm nhập, bất cứ lúc nào đều có thể bị mất đi ý thức của mình, trở thành hóa thân của kẻ kia của Xích Minh thiên.

Đây chính là kẻ thù không đội trời chung của viện trưởng Văn viện, không ai dám khinh thường.

Lê Uyên mở miệng: “Cao tiên sinh, mời đi theo ta gặp lão sư.”

“Được.”

Cao Phàm biết tình huống của mình lúc này, không hề kháng cự.

Cho dù Lê Uyên giết chết hắn tại chỗ, hắn cũng không nói một câu oán hận gì.

Chết ở trong tay Văn viện vẫn tốt hơn ý thức bị chiếm cứ, trở thành một cái xác không hồn.

Cố Dương nói: “Vừa khéo, ta có vài chuyện muốn báo lại cho viện trưởng.”

Chu Tông Nghiệp ở bên cạnh vừa nghe, đang định mở miệng thì Lê Uyên đã gật đầu, đáp ứng: “Được.”

Sở dĩ Cố Dương muốn đi theo là vì lo lắng bọn họ giở thủ đoạn, nửa đường giết chết Cao Phàm.

Hắn nợ Cao Phàm một ân tình lớn như vậy, đương nhiên không thể ngồi đó không để ý đến.

Lúc này ba người đi tới Trích Tinh các, nhanh chóng tiến vào không gian kỳ lạ kia.

Lần này, Y Phù bị chặn ở bên ngoài.

Viện trưởng nhìn thấy Cao Phàm, chỉ nói một câu: “Ngươi ở lại đây đi.”

Cao Phàm gật đầu đồng ý.

Cố Dương cũng không có phản ứng gì.

Cao Phàm hiện giờ chính là một quả bom hẹn giờ, ai cũng không biết khi nào sẽ nổ tung, ở lại chỗ viện trưởng là tốt nhất.

Với thân phận của viện trưởng chắc sẽ coi thường làm loại chuyện giết người diệt khẩu, giải trừ tai họa ngầm.

Cố Dương rời khỏi không gian kia, sau đó trở về trong viện, mở hệ thống ra.

[Có muốn sử dụng máy mô phỏng nhân sinh không? Sử dụng một lần, tiêu hao bốn mươi điểm năng lượng.]

“Có.”

Trong lòng hắn có một cảm giác gấp gáp, hắn phải mau chóng tăng cường thực lực lên.

[Hai mươi hai tuổi…]

[Ngươi tu thành tầng thứ nhất của “Thần Lân quyết”, sau đó ngươi mang theo các nàng đi tới Thụy Cầm đại lục, có ý đồ thu phục một yêu thú Bất Lậu cảnh, tốn mấy năm nhưng không một lần thành công.]

[Sự tồn tại của ngươi đã thu hút sự chú ý của cường giả Thiên Nhân. Dưới áp lực của hắn, hai hóa thân thần thú của ngươi đều bị hắn thu làm sủng thú…]

[… Hưởng thọ ba mươi mốt tuổi.]

Kết quả mô phỏng lần này không khác tình huống trước đó là bao.

Kết quả là Cố Dương chưa thể thu phục được một con sủng thú cấp Bất Lậu cảnh nào cả.

Trên thực tế, ở Thụy Cầm đại lục, phần lớn ngự thú sư bồi dưỡng sủng thú đều ký kết khế ước từ lúc mời sinh, sau đó bồi dưỡng từng bước một.

Yêu thú trưởng thành rồi, dã tính khó thuần, muốn thu phục, khó khăn quá lớn.

Với thực lực hiện giờ của hắn, đánh chết một yêu thú cấp Bất Lậu cảnh cũng có phần quá sức, chứ đừng nói đến việc bắt sống được.

Hắn có thể thu phục được Viên Tinh, đó là may mắn.

Tinh lực của nó đã bị xá lệnh kia lôi kéo phân hơn nửa, đánh thì đánh không lại, trốn lại trốn không thoát, thần thông cường đại nhất lại còn bị khắc chế, không muốn chết thì cũng chỉ có ngoan ngoãn đầu hàng.

“Xem ra con đường này không thực hiện được rồi.”

Cố Dương lắc đầu, hắn vốn định đi đến Thụy Cầm đại lục, thu phục hai con yêu thú Bất Lậu cảnh, dùng nó để tăng cường thực lực lên.

Nhưng mà bây giờ xem ra sủng thú không hề dễ dàng thu phục như vậy.

Chỉ có thể nghĩ cách khác.

[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều sau.]

[Một, cảnh giới võ đạo năm ba mươi mốt tuổi.]

[Hai, kinh nghiệm võ đạo năm ba mươi mốt tuổi.]

[Ba, bài học cuộc sống năm ba mươi mốt tuổi.]

“Ta chọn điều một.”

Lập tức, Cửu Thiên Ngự Thần Quyết của hắn lại tăng thêm một môn, một lần này là thần thú Kỳ Lân.

Cố Dương đứng lên, hắn đã biết bước tiếp theo nên làm cái gì rồi.

Ngoài cửa, Y Phù vẫn còn đang suy tư vì sao ở trên người Cố Dương lại có sức mạnh của Nguyệt Thần.

Đột nhiên, cửa mở ra, hắn đi ra nói với nàng: “Ngươi ở lại đây, đừng đi theo.”

Nàng ngây người, đang định mở miệng thì hắn đã bay đi rồi, trong nháy mắt không thấy bóng dáng.

“Hắn định đi đâu vậy?”

Y Phù vốn định đuổi theo, hai người vốn có khế ước, cho dù hắn có chạy đến chân trời góc bể thì nàng vẫn có thể cảm ứng được vị trí của hắn.

Trong bất tri bất giác, thái độ của nàng đối với Cố Dương đã xảy ra biến hóa.

……

Lần này, Cố Dương không mang theo bất cứ người nào, một mình rời khỏi Thần Đô.

Bởi vì nơi hắn định đi quá mức nguy hiểm.

Đêm hôm đó hắn đã đến Thiên Phương sơn ở Tề châu.

“Khá lắm, thủ vệ nghiêm ngặt như vậy?”

Cố Dương thấy dưới Thiên Phương sơn này là ba bước một tốp, năm bước một trạm, bao bọc kín xung quanh ngọn núi, thường cách một đoạn còn có một vị Thần Thông cảnh trấn giữ.

Nhìn điệu bộ này chắc định không để cho bất cứ một con ruồi bọ nào có thể bay vào Thiên Phương sơn.