Ta Nhân Sinh Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 422: Tiếp tục sống




Luồng hỏa diễm này không lớn, nhưng vô cùng có uy lực, nơi nó đi qua, quỷ vật trong nháy mắt biến mất, tạo nên một thông đạo.

Sau một luồng hỏa diễm này, tinh thần hóa thân Phượng Hoàng trở nên uể oải, vèo một cái chui lại vào mi tâm Cố Dương.

Hắn nhân cơ hội xuyên qua thông đạo kia, bay vào trong động phủ.

“Ngươi điên rồi!”

Giọng nói của cây chùy kia ở trong đầu hắn rống to, đúng là tức đến mức không thở ra hơi.

Bên trong động phủ chật ních quỷ vật, sau khi cắn nuốt lượng lớn linh khí, trong đó có vài con quỷ vật sắp dị biến, đột phá đến Bất Lậu cảnh.

Hiện tại xông vào trong động phủ không khác tự sát là bao.

Cố Dương không chút hoang mang, hóa thân Phượng Hoàng lại bay ra khỏi mi tâm một lần nữa. Giờ phút này, nó như được sống lại, miệng phun hỏa diễm, đại khai sát giới.

Cây chùy vừa rồi còn đang ra sức giãy dụa đột nhiên dừng lại, dường như bị cảnh tượng trước mắt này làm cho sợ ngây người.

Hóa thân Phượng Hoàng lần thứ hai đại phát thần uy, đánh đâu thắng đó, không có quỷ vật nào ngăn được hỏa diễm của nó.

Thế nhưng, số lượng quỷ vật thật sự là quá nhiều, không giết hết được.

Chỉ chốc lát sau, pháp lực của nó lại hao hết, lại bay trở lại mi tâm Cố Dương.

Mà lúc này, hắn đi về phía trước mấy trăm thước.

Lúcthấy không gian vừa mới được giải phóng ra đã rất nhanh bị quỷ vật phía sau chen vào lấp đầy, cây chùy lại mắng to: “Ngươi thật sự là kẻ biết làm hại người khác…”

Lúc này, con Phượng Hoàng kia lại bay ra, ngọn lửa sáng lên, quỷ vật phía trước đều bị thiêu hủy.

“Hả…”

Cứ như vậy, Cố Dương dựa vào hóa thân Phượng Hoàng lần lượt nạp đầy máu sống lại, trực tiếp đánh xuyên vào động phủ này đến Tàng Kinh các, cầm quyển thiên thư kia trong tay.

Tiếp theo, hắn lại quay đầu lại, đánh ra khỏi trùng vây, chạy ra khỏi động, trở lại mặt đất.

Hắn đã sử dụng mười lần mô phỏng trong suốt quá trình này, tiêu hao bốn trăm điểm năng lượng.

Hắn đã thu hoạch được một quyển thiên thư rất quan trọng đối với hắn, cũng đã thu hoạch được hơn ba trăm điểm năng lượng.

Không tính là quá thiệt thòi, chỉ là toàn bộ quá trình tương đối nguy hiểm.

Nếu không phải có sủng thú dơi hút máu làm lá bài tẩy, hắn sẽ không dám mạo hiểm như vậy. Nếu thật sự không được thì thả bầy dơi hút máu ra, chắc chắn là có thể lao ra khỏi vòng vây.

Chỉ là một khi bầy dơi hút máu bị đánh tan thì không thể dùng mô phỏng khôi phục, cho nên vừa rồi hắn vẫn nhẫn nhịn không dùng.

Con bài tẩy này, hắn có tác dụng quan trọng hơn.

Cố Dương có mô phỏng trong tay, từ trước đến nay không thích mạo hiểm, có thể dùng mô phỏng giải quyết trước nguy hiểm thì cần gì phải làm chuyện nguy hiểm.

Chỉ là tình huống lần này đặc thù, nếu không mạo hiểm chút thì quyển thiên thư này sẽ bị quỷ vật hủy mất.

Mặc kệ nói như thế nào, hiện tại thiên thư đã đến tay, mạo hiểm một chút cũng đáng giá.

“Tiểu tử, ngươi làm thế nào vậy?”

Lúc này, giọng của cây chùy mang theo nghi ngờ sâu sắc vang lên trong đầu hắn.

Cố Dương nói: “Bí mật.”

“Hừ!” m thanh kia hừ lạnh một tiếng.

Cố Dương cẩn thận cất quyển thiên thư kia đi, sau đó bay về phía Mộc Hoang thành.

La Khôn chết, Mộc Hoang thành mất đi thủ hộ giả mạnh nhất, rất khó có thể đứng vững ở chỗ này, hắn đã sẵn sàng để thông báo cho người dân trong thành.

Trên đường bay đi, không gặp phải một quỷ vật nào.

Hiển nhiên là tất cả quỷ vật xung quanh đều tụ tập ở sâu trong lòng đất.

“Tiểu tử, ngươi tên gì? Môn phái nào?”

Một lát sau, cây chùy kia nhịn không được lại mở miệng.

“Cố Dương, không môn không phái. Còn ngươi, xưng hô như thế nào?”

Giọng nói kia ngạo nghễ nói: “Cự Linh chùy, linh bảo địa giai.”

Cố Dương cũng không hiểu rõ mấy hóa phận của linh bảo, nhưng nghe giọng điệu của nó thì hình như linh bảo đẳng cấp này đã rất lợi hại.

Ít nhất, rất lợi hại đối với hắn.

Hắn nói: “Linh bảo địa giai thì thế nào, hiện giờ thiên đạo đã chết, sau khi rời khỏi động phủ kia, ngươi không có cách nào có được linh khí để bổ sung, cuối cùng cũng chỉ rơi vào kết quả nguyên linh tán loạn.”

Giọng điệu của Cự Linh chùy hơi ủ rũ: “Cũng không phải là không có cách nào, chỉ cần tìm được một vị Nhân Tiên rồi nhận làm chủ, có tiên nguyên cung cấp là có thể bảo vệ nguyên linh của ta.”

Nhân Tiên, chính là Thiên Nhân cảnh, bao gồm Động Hư cảnh và Pháp Tượng cảnh.

“Ha ha, thế giới động thiên này đã thành như vậy rồi, ngươi cảm thấy có vị Nhân Tiên nào nguyện ý dùng tiên nguyên quý giá để nuôi ngươi?”

Lần này, Cự Linh chùy im lặng.

Hiện thực là tàn khốc, Hoàng Tuyền động thiên thành dáng vẻ quỷ quái này, đừng nói nơi này còn có cường giả cấp bậc Nhân Tiên hay không, cho dù có, tiên nguyên cũng cực kỳ trân quý, căn bản không có cách nào bổ sung, ai sẽ lấy ra nuôi linh bảo?

Cố Dương lại nói: “Không bằng ngươi nhận ta làm chủ. Thế giới này cũng chỉ có ta mới có thể nuôi được ngươi.”

“Ngươi không hiểu, tu vi của ngươi quá thấp, nếu ta nhận ngươi làm chủ, sẽ mang đến gánh nặng nặng nề cho ngươi, ngược lại còn hại ngươi.”

Giọng điệu của Cự Linh chùy không ngông cuồng giống như lúc trước, mà trở nên có chút nản lòng thoái chí.

Thì ra còn có cách nói như vậy.

Cố Dương vẫn là hiểu biết quá ít đối với linh bảo cấp độ này.

Hắn đổi đề tài: “Chùy huynh, sao Hoàng Tuyền động thiên lại biến thành dáng vẻ quỷ quái này?”

“Nếu ta đoán không sai thì đây là tai họa của Minh Hà.”

Cự Linh Chùy có chút thổn thức nói: “Ở sâu dưới lòng đất của Hoàng Tuyền động thiên có một ngã ba sông Minh Hà, vốn dĩ ngã ba kia sớm đã bị chủ nhân ta phong bế.”

“Thế nhưng thiên đạo đột nhiên sụp đổ, đối với tiên nhân thì giống như đại nạn sắp tới, chủ nhân ở lại trấn thủ động phủ, tự tìm đường sống.”

“Đã qua nhiều năm như vậy, phong ấn của ngã ba Minh Hà kia đã sớm nới lỏng, Minh Hà chảy vào thế giới động thiên này, hình thành tai họa Minh Hà.”

“Nhưng tai họa Minh Hà ở nơi này lại hơi khác với lúc trước, có thể là sau khi thiên đạo sụp đổ, dẫn đến biến hóa.”

Cố Dương nghe ý tứ của nó, vậy mà là Thượng Cổ lưu truyền xuống nên tò mò hỏi: “Vì sao thiên đạo lại sụp đổ?”

“Ta chỉ là một linh bảo địa giai mà thôi, làm sao có thể biết loại chuyện này?”

Cố Dương bẻ ngón tay đếm, Thiên Nhân là Nhân Tiên cảnh, lên trên là Địa Tiên, lên trên nữa mới là Thiên Tiên. Nghe ý tứ của nó, trên Thiên Tiên, chắc chắn còn có tồn tại cao hơn.