Từ khi nó nở đến khi lớn lên, đạt đến cảnh giới mẫu thân của nó, không trên thời gian trăm năm thì không thể.
Hắn nào có nhiều thời gian như vậy.
Mấu chốt nhất chính là, thực lực sủng thú trưởng thành trong mô phỏng không cách nào kế thừa ở trong hiện thực, cho dù là hắn chọn cảnh giới, hay là kinh nghiệm, hay là bài học cuộc sống.
Sủng thú và hóa thân thần thú có bản chất khác nhau, nói trắng ra là hóa thân thần thú là hắn tu luyện “Cửu Thiên Ngự Thần Quyết” lấy được, sủng thú lại là những cá thể độc lập.
Trong mô phỏng, cho dù sủng thú trưởng thành đến Thiên Nhân cảnh, cũng không có cách nào mang về hiện thực.
Cho nên, hắn không có hứng thú đối với chuyện bồi dưỡng sủng thú từ đầu.
Cố Dương muốn đi, thế nhưng người khác lại không hề có ý định buông tha cho hắn.
...
Ba ngự thú sư Truyền Kỳ đỉnh cấp thấy Cố Dương ngăn cản được một đòn trí mạng của Kim Bằng Điểu thì không khỏi bất ngờ.
Đặc biệt là Phùng Kỳ và Khâu Niệm Trung lập tức coi hắn là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất, sát ý trong lòng bùng lên.
Lúc này hắn vừa mới nhận một đòn của Kim Bằng Điểu, nhìn dáng vẻ của hắn nhất định cũng không dễ chịu lắm, cho nên thừa dịp hắn suy yếu mà lấy mạng hắn.
Hai người ăn ý đồng thời ra tay, thả một con sủng thú khác ra.
Có thể trở thành ngự thú sư Truyền Kỳ đỉnh cấp, bình thường cũng sẽ không chỉ có một con sủng thú Bá Chủ cấp.
Chỉ là bọn họ bình thường rất ít khi thả con ngự thú thứ hai ra, mà thường giữ làm lá bài tẩy để sử dụng để tránh bị người nghiên cứu nhắm vào.
Giờ phút này, vì để giải quyết đối thủ cạnh tranh lớn nhất kia mà bọn họ lấy lá bài tẩy này ra.
Phùng Kỳ quát lên: “Băng Tuyết nữ vương, còn không ra tay?”
Băng Tuyết nữ vương vẫn chưa ra tay, đứng im ở đó khoanh tay đứng nhìn.
Nàng nghe thấy lời Phùng Kỳ nói, vẫn không có ý định ra tay, nói trắng ra là nàng và Bắc Phương đế quốc thù sâu như biển, do tình thế nên không động thủ với Phùng Kỳ đã là thỏa hiệp lớn nhất rồi.
Nàng tuyệt đối sẽ không liên thủ với người của Bắc Phương đế quốc.
Không thừa dịp này mà ra tay đánh lén Phùng Kỳ đã xem như là cực kỳ đạo nghĩa rồi.
...
“Muốn chết!”
Cố Dương vốn định rời đi nhưng không ngờ hai ngự thú sư kia còn không chịu buông tha, lại thả hai con sủng thú Bất Lậu cảnh ra.
Hóa thân Phượng Hoàng và Thông Thiên Thần Viên có dũng mãnh hơn nữa cũng không có khả năng lấy hai địch bốn, dù sao tu vi cũng thấp hơn so với người ta một hai bậc.
Nếu thật sự để cho hai con sủng thú kia đánh tới, bị bọn chúng quấn lấy, con Kim Bằng Điểu trong sơn cốc lại đánh thêm một lưỡi phong nhận thì hắn không ngăn cản được.
Trong lòng Cố Dương bốc lên một luồng sát ý.
Nếu các ngươi đã muốn chết, vậy ta sẽ thành toàn cho các ngươi!
Trong mắt hắn lóe lên quang mang kim sắc.
Hắn mượn thần thông của sủng thú chân chính - Kim Tình thần viên.
Trong nháy mắt, trong mắt hai con sủng thú cũng lóe lên quang mang kim sắc. Chúng quay người lại, bay về hướng bên cạnh, thoạt nhìn giống như là không hề phát giác.
Mà đồng tử của hai ngự thú sư kia cũng nhuốm một màu vàng kim, cùng sử dụng pháp thuật để tăng cường sức mạnh cho ngự thú, buff hết lớp này đến lớp khác trên người chúng.
Những pháp thuật này đủ để cho thực lực sủng thú tăng lên mấy lần.
Chỉ là bọn họ căn bản không phát hiện sủng thú của mình đã lệch khỏi mục tiêu, đang đánh nhau với không khí.
Cố Dương làm sao có thể bỏ qua cơ hội như vậy, đao quang Phượng Vũ Đao vừa lóe lên đã chém xuống đầu hai người kia, không có trở ngại nào cả.
Vẻ mặt hai người kia mờ mịt, đến chết cũng không biết một đao trí mạng này từ đâu tới.
“Thần thông của Kim Tình thần viên thật có ích.”
Cố Dương vô cùng ngạc nhiên, sử dụng một huyễn thuật lại có thể dễ dàng giết chết hai ngự thú sư Bất Lậu cảnh.
Nếu thật sự chiến đấu chính diện với võ giả Bất Lậu cảnh cùng cảnh giới thì thật đúng là chưa chắc có thể đánh được bọn họ, dù sao mỗi người bọn họ đều có hai con sủng thú Bất Lậu cảnh.
Lấy hai địch một thì chắc chắn sẽ chiếm thế thượng phong.
Thế nhưng ở trước mặt thần thông Kim Tình thần viên, hai người này lại không có lấy một chút sức đánh trả.
“Nhược điểm của hệ thống ngự thú sư này tương đối rõ ràng, một khi bị người khắc chế, thân thể nhỏ bé kia đến chết cũng không biết chết như thế nào.”
Cố Dương thầm nghĩ.
Hai ngự thú sư vừa chết, bốn con sủng thú đều phát ra một tiếng bi thương, nhưng không có dừng lại quá lâu mà đồng loạt xoay người rời đi, biến mất trong sơn cốc.
Ngự thú sư vừa chết, sủng thú ít nhiều cũng sẽ bị liên lụy, bị tổn thương không nhỏ.
Tuy nhiên, chúng cũng có thể được tự do.
Cũng có một ít sủng thú trung thành tận tâm, tuẫn táng theo chủ nhân, không muốn sống một mình, chỉ là loại này quá ít.
[Nhận được năm trăm điểm năng lượng, số điểm năng lượng hiện tại là hai nghìn ba trăm bốn mươi ba điểm.]
[Nhận được năm trăm điểm điểm năng lượng, số điểm năng lượng hiện tại là hai nghìn tám trăm bốn mươi ba điểm.]
Hai ngự thú sư kia lại tương đương với Bất Lậu cảnh tam trọng.
Đây cũng coi như là niềm vui ngoài ý muốn.
Tiếp theo, Cố Dương nhìn về phía ngự thú sư cuối cùng kia, thấy trong mắt nàng cũng không có kim sắc quang mang, vương miện thủy tinh trên đỉnh đầu sáng lên ánh sáng nhu hòa.
Lúc này đây, nàng tỏ vẻ như đang gặp phải đại địch, trên vai có thêm một Tinh Linh nho nhỏ đang vỗ cánh, xung quanh là băng tinh bay rải rác.
Tinh linh nguyên tố?
Cố Dương từng nghe Mục Quân, Tinh Linh nguyên tố là một loại sinh vật siêu phàm cực kỳ hiếm thấy, là hóa thân nguyên tố, dường như là không có khả năng có thể bắt được.
Nữ nhân trước mắt này chẳng những có thể miễn dịch huyễn thuật Kim Tình thần viên, còn có loại sủng thú Tinh Linh nguyên tố hiếm thấy này, cũng không dễ đối phó.
Mấu chốt là nàng cũng không hề ra tay với hắn.
Cố Dương nghĩ đến Triêu Dương Đại Thánh bất cứ lúc nào có thể đánh tới, cũng không có tâm tư dây dưa với nàng.
Ngộ nhỡ lại chọc giận Kim Bằng Điểu vừa mới đẻ trứng, vậy thì rất phiền phức.
Hắn thu hồi hai hóa thân thần thú, “vèo” một cái bay ra hướng bên ngoài.
…