Năm đó bọn họ đã từng đánh một trận, ba tỷ muội các nàng liên thủ cũng chỉ miễn cưỡng đánh ngang tay với Thiên Tôn kia thôi.
Nếu Ngô Đồng tỷ tỷ thật sự chết rồi, ngày sau Thiên Tôn giết đến, một mình nàng thật sự khó có thể ngăn cản được.
Hồng Nguyệt Đại Thánh thầm than trong lòng, biết đã bỏ lỡ mất cơ hội tốt nhất để giết chết nhân loại kia rồi.
“An toàn.”
Sau khi bay được mấy ngàn dặm, Cố Dương cảm thấy trời cao đất rộng, Hồng Nguyệt Đại Thánh kia cũng không đuổi tới, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mặc dù biết một chuyến này có kinh sợ nhưng không nguy hiểm, nhưng quá trình rất mạo hiểm.
Hễ xuất hiện một chút ngoài ý muốn đều rất có thể là kết cục chết ngay tại chỗ.
Cho dù hắn đã đến Bất Lậu cảnh, nhưng vẫn còn có chênh lệch vô cùng lớn với Thiên Nhân cảnh.
Chứ đừng nhắc đến mấy cường giả Thiên Nhân không biết đã sống được bao nhiêu năm rồi này.
Tuổi thọ của thực vật vốn lâu dài, không phải động vật có thể sánh bằng được. Đoán chừng có thể so được với thần thú Thượng Cổ.
Ai biết Triêu Dương Đại Thánh và Hồng Nguyệt Đại Thánh rốt cuộc đã sống bao lâu.
“Nhưng mà thu hoạch một chuyến này lại vĩ đại.”
Cố Dương nghĩ đến trái đào đã hái được từ trong bản thể của Hồng Nguyệt Đại Thánh, trong lòng yên tâm.
Trái đào này có thể bù lại căn nguyên, mới vừa rồi Triêu Dương Đại Thánh gần như hư thoát ăn một trái đã nhanh chóng hồi phục lại.
Hắn mở hệ thống ra, mở một lần mô phỏng.
[…]
[… Hưởng dương ba mươi bảy tuổi.]
Cố Dương nhìn thoáng qua kết quả của mô phỏng, vui vẻ trong lòng, tuy rằng trái đào này không thể tăng tu vi, nhưng quả thật có công hiệu bù lại căn nguyên.
Vậy có ý nghĩa rằng về sau hắn không cần phải lo lắng đến vấn đề tiêu hao tuổi thọ.
Khi tiêu hao tương đối thì mở một lần mô phỏng, ăn một trái đào, lập tức có thể đầy máu sống lại.
Cố Dương đang nghĩ, lại nhìn thấy thiếu nữ đang vuốt ve lông phượng hoàng, ánh mắt hai người đối diện, lập tức hơi xấu hổ.
Cố Dương và thiếu nữ kia bốn mắt nhìn nhau, không khí hơi xấu hổ, hắn đang định mở miệng thì thấy thiếu nữ kia vèo một cái nhảy lên, đảo mắt biến mất không thấy đâu nữa.
Nàng đã rời đi rồi, không lưu lại một câu.
Cố Dương nhìn về phía nàng rời đi, không đuổi theo.
Đuổi theo để làm gì chứ, không nói đến có thể đánh thắng được không, cho dù có thể đánh thắng được, chẳng lẽ còn định giết nàng sao?
Đến lúc đó Hồng Nguyệt Đại Thánh giết đến, một mình ngắn không thể ngăn được.
“Thế giới này rốt cuộc rộng lớn bao nhiêu?”
Cố Dương nhìn hải dương mênh mông vô bờ, trong lòng đột nhiên sinh ra nghi hoặc như vậy.
Cửa vào của Đào Nguyên thiên ở nơi cực Bắc, khắp nơi đều là sông băng, vị trí địa lý tương tự với Bắc cực.
Lúc đó Triêu Dương Đại Thánh mang theo hắn, dường như là cực Đông Nam của Đại Chu, bay thẳng về Bắc, bay qua toàn bộ đại lục, lại bay qua hải dương có diện tích còn lớn hơn đại lục vài lần mới đến sông băng này.
Kiến thức địa lý của hắn đã sớm trả lại cho lão sư đại lý rồi, dựa vào ấn tượng tính toán, ít nhất còn lớn hơn Trái Đất mười mấy lần đi.
Trong hải dương vô biên vô hạn này có không ít sinh vật mạnh mẽ sinh tồn, trong đó có cả tồn tại cấp Thần Thông cảnh.
Ở chỗ sâu dưới hải dương, đôi khi hắn còn có thể cảm ứng được tồn tại cấp bậc Thiên Nhân.
“Xem ra cường giả Thiên Nhân cảnh ở thế giới này không hề ít.”
Cố Dương thầm nghĩ trong lòng.
Sinh vật sinh tồn ở hải dương có thể lẻn sâu đến dưới đáy biển, võ giả muốn săn giết chúng nó sẽ không dễ dàng như ở trên đất liền. Nếu thật sự đã đến dưới đáy biển, hơn phân nửa võ giả không đánh lại được sinh vật hải dương cùng cảnh giới.
Thế giới này tương tự như Trái Đất, diện tích hải dương còn lớn hơn đất liền.
Vậy có nghĩa rằng sinh vật Thần Thông cảnh trong hải dương còn nhiều hơn trên đất liền. Cố Dương không muốn đi trêu chọc sinh vật mạnh mẽ như vậy, một khi cảm ứng được sẽ tránh đi xa xa.
Đôi khi đụng phải một vài loại cá hoặc là chim không có mắt định tập kích hắn, hắn đều không khách khí, tiện tay giết, nhận được giá trị vài điểm năng lượng.
Mười ngày sau, cuối cùng Cố Dương đã nhìn thấy đất liền.
Như vậy xem ra tốc độ của hắn còn chậm hơn Triêu Dương Đại Thánh một chút.
Chủ yếu là vì tiết kiệm pháp lực, hắn muốn khống chế trên một tốc độ thích hợp, sẽ không vì tiêu hao quá mức mà phải dùng căn nguyên chuyển hóa thành pháp lực.
Sau khi đến Bất Lậu cảnh, khi hắn sử dụng pháp lực đều phải tính toán tỉ mỉ.
Mảnh đất trước mặt là địa bàn của Man tộc thảo nguyên. Nhưng mà nơi này bị băng tuyết bao phủ quanh năm, thời tiết thật cực đoan, điều kiện sinh tồn cực kỳ ác liệt, không có ai sống ở đây cả.
Đến địa bàn của Man tộc, Cố Dương trở nên khiêm nhường, thu hồi hóa thân phượng hoàng để miễn thu hút cường giả của Man tộc.
Hắn không sợ người khác, nhưng hiện giờ hắn vẫn còn chưa thể trêu vào hai vị cường giả Thiên Nhân của Man tộc kia.
Cố Dương mất bảy ngày mới bay qua địa bàn của Man tộc.
Bàn về lãnh thổ, thật ra địa bàn của Man tộc còn lớn hơn Đại Chu, nhưng phần lớn đều có điều kiện ác liệt, hoặc là băng tuyết ngập trời, hoặc là sa mạc rộng lớn, khu vực cây cỏ nguồn nước rất ít.
Man tộc muốn xâm lấn Đại Chu là chuyện rất bình thường.
“Nhưng mà, những cường giả Bất Lậu cảnh đó, còn có hai vị Thiên Nhân là vì cái gì?”
Khi Cố Dương bay qua thảo nguyên, đột nhiên nghĩ đến vấn đề này.
Xâm nhập Đại Chu đó là phải đánh nhau.
Mà tranh đoạt địa bàn không hề có ý nghĩa gì với cường giả Bất Lậu cảnh và Thiên Nhân, vì để con dân có được hoàn cảnh sinh tồn tốt hơn? Bọn họ có thể có lòng dạ vô tư vậy sao?
Cố Dương tỏ vẻ hoài nghi.
Thực lực của Đại Chu không hề kém, cũng có hai vị Thiên Nhân, cho dù Viện trưởng có thương tích trong người, nhưng một khi liều mạng, nói không chừng bên Man tộc cũng phải bỏ mạng một vị Thiên Nhân.
Huống hồ sau lưng còn có tứ đại thánh địa. Cho dù Man tộc có được sự duy trì của Xích Minh thiên, nhưng còn ba thánh địa khác thì sao?
Cường giả Man tộc mạo hiểm nguy hiểm lớn như vậy xâm nhập vào Đại Chu, động cơ chân chính là gì?