Nữ tử ngồi ở thượng thủ cuối cùng không nhịn được mở miệng, giọng điệu lạnh thấu xương, “Nhục ngày hôm nay, ngày khác nhất định báo lại gấp bội.”
Người này tên là Sở Tiêu, là nhân vật số hai ở Sở gia, có tu vi Pháp Lực cảnh tam trọng thiên.
Những năm này, vì lão tổ Sở gia có thương tích trong người, hàng năm bế quan. Trên thực tế Sở gia vẫn do nàng chống đỡ. Luận về bối phận, nàng là tằng tổ mẫu của Sở Tích Nguyệt.
Trong chín gia tộc lớn trong thiên hạ, Sở gia là gia tộc duy nhất do giới nữ đương gia, người ở đây đều là nhân vật quan trọng của Sở gia, tất cả đều là nữ tử. Một điểm này, đặt vào thế lực lớn nhỏ của toàn bộ Đại Chu đều là chuyện hiếm thấy.
Chuyện này có liên quan trực tiếp đến công pháp của Sở gia, chỉ có nữ tử mới có thể tu luyện công pháp tuyệt thế của Sở gia lưu truyền đến đại thành.
Cộp!
Đột nhiên, lão bà ngồi trên chủ vị mở to mắt, gõ quải trượng đầu rồng trong tay xuống đất. Thanh Minh Nguyệt đao tự động bay vào trong tay nàng.
Trong mắt nàng lóe lên tia nghi hoặc nồng đậm, lẩm bẩm, “Lão quỷ Tần gia kia rốt cuộc đang đánh chủ ý gì?”
Lão bà này chính là lão tổ Sở gia, tuổi tác cao đến một ngàn tuổi, hơn nữa đã từng bị thương dưới tay Tần Vũ, lúc này trông nàng giống như gần đất xa trời.
Còn kém hơn cả lão tổ của Tào gia là Tào Kinh.
Nàng biết Tần Vũ vẫn luôn luôn mơ ước một thân công lực này của nàng.
Trong trận chiến năm đó, sau khi Tần Vũ cướp Minh Nguyệt đao đi còn không định dừng tay, muốn bắt giữ cả nàng.
Cũng chính bởi vì như thế nên nàng mới tìm được cơ hội bỏ chạy về Sở gia, nếu như Tần Vũ định giết, khi đó nàng đã bị giết chết rồi.
Một năm trước, Tần gia đột nhiên cầu hôn Sở gia, lại tình nguyện dùng Minh Nguyệt đao làm sính lễ.
Nàng vẫn cảm thấy trong chuyện này nhất định có âm mưu gì đó.
Sao Tần Vũ có thể ngu xuẩn đến mức dùng một thanh thần binh tuyệt thế đổi lấy một nữ tử Phàm cảnh chứ?
Cho dù vậy, Sở gia vẫn không cách nào từ chối được điều kiện này.
Một đệ tử Phàm cảnh có thể đổi chí bảo của gia tộc về. Cho dù chỉ có một tí xíu cơ hội thì các nàng đều quyết định muốn đánh đổi một phen.
Kết quả Tần gia thật sự đưa Minh Nguyệt đao đến.
Lão bà ngồi trước mặt thanh đao một ngày, nhưng vẫn luôn không dám giơ tay cầm lấy thanh đao này.
Sao Tần Vũ có thể dễ dàng đưa thần binh tuyệt thế này lại đây như vậy được?
Chuyện có khác thường nhất định có kỳ quái.
Trên thanh đao này có phải lưu lại cấm chế hoặc cạm bẫy nào đó khó phát hiện ra không?
Chính vì xuất phát từ băn khoăn này nên nàng vẫn trì hoãn không giơ tay chạm vào Minh Nguyệt đao.
Mãi cho đến khi liên tục xác nhận rằng trên đao không hề có bất cứ vấn đề gì thì nàng mới hạ quyết tâm cầm lấy Minh Nguyệt đao. Không có cạm bẫy, cũng không phát động cấm chế đáng sợ gì.
Minh Nguyệt đao yên ổn rơi lên trên tay nàng, pháp lực trong cơ thể sinh ra cộng minh với chí bảo trong tay.
Năm trăm năm rồi!
Trái tim dãi dầu sương gió, đã sớm tĩnh lặng như nước của nàng cũng không khỏi sinh ra một chút kích động.
Công pháp mà nàng tu luyện lấy từ Bích Tiêu cung, có tên là “Minh Nguyệt Đương Không”, có cùng nguồn gốc với Minh Nguyệt đao.
Thanh thần binh tuyệt thế này có thể chuyển hóa nguyên khí trời đất thành một loại pháp lực độc đáo, có chỗ tốt cực lớn đối với tu luyện “Minh Nguyệt Đương Không”.
Từ sau khi mất Minh Nguyệt đao, tu vi của nàng trì trệ không tiến. Chính bởi vì thế nên thương thế trong cơ thể nàng vẫn luôn không cách nào khỏi hẳn được.
Lúc này nàng lại được lực lượng từ Minh Nguyệt đao truyền đến, cuối cùng cảm thấy được sức sống đã lâu.
Chỉ cần thời gian mấy năm, thương thế của nàng có thể khôi phục.
Nàng nhắm mắt lại, pháp lực trong cơ thể dũng mãnh vào trong Minh Nguyệt đao, hình thành một vòng tuần hoàn đặc thù.
Người ngồi ở đây đều là nhân vật quan trọng của Sở gia, có được tu vi Thần Thông cảnh, tự nhiên nhìn ra được lúc này lão tổ đang mượn dùng lực lượng của Minh Nguyệt đao để chữa thương.
Trên mặt các nàng cuối cùng hiện lên vẻ vui mừng.
Nếu như thương thế của lão tổ có thể khôi phục, hy sinh của Tích Nguyệt đã đáng giá.
Ầm rầm!
Đột nhiên, người ở đây đều cảm ứng được một luồng khí tức khủng bố xuất hiện ở trên không Sở gia.
Bất Lậu cảnh!
Sắc mặt của các nàng đều thay đổi.
Một cường giả Bất Lậu cảnh không hề che giấu khí tức của bản thân, không hề giữ lại phô bày lực lượng ra, vậy đại biểu cho cái gì?
Người đến không có ý tốt!
Lão tổ ngồi trên chủ vị mở to mắt, vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng. Đối mặt với một cường giả Bất Lậu cảnh, ai đều không dám xem thường.
Nhưng mà khí tức này xa lạ như thế, lại chưa từng gặp.
Trong lòng nàng hơi khiếp sợ, Đại Chu xuất hiện thêm một vị Bất Lậu cảnh từ khi nào vậy?
Tuy rằng Đại Chu rộng lớn, mặc dù nàng chưa từng gặp toàn bộ nhân vật đứng trên đỉnh cao nhất này, nhưng đều có hiểu biết.
Người này lại không phải là vị Bất Lậu cảnh nào trong nhận biết của nàng cả.
Chỉ có một giải thích, Đại Chu lại xuất hiện một vị Bất Lậu cảnh mới.
Suy nghĩ của lão bà thay đổi nhanh chóng, người đã phá cửa mà ra, “Vị đạo hữu nào giá lâm? Lão thân không tiếp đón từ xa.”
Nàng đi đến trước mặt cường giả xa lạ kia, nhìn rõ diện mạo của đối phương.
Đó là một nam tử tuổi còn quá trẻ, pháp lực hóa thành ngọn lửa, biến thành dáng vẻ con phượng hoàng. Ngọn lửa quanh người vô cùng linh tính, càng ẩn chứa uy lực kinh người.
Chỉ nhìn đặc thù của pháp lực người này đã biết hắn là một kẻ địch mạnh.
Trong lòng lão bà càng thêm cảnh giác, cũng không cam chịu yếu thế, pháp lực trong cơ thể bùng phát ra, trên đỉnh đầu xuất hiện một vầng trăng sáng, ánh trăng giống như ánh sáng bạc bao trọn Sở gia vào trong đó.
“Cố Dương?”
Đột nhiên có một người trong đó kinh hô thành tiếng, chính là Sở Mi đã từng gặp mặt Sở Dương một lần.
Ngày đó ở Sơn Đài thành của Tề châu, nàng đi tiếp viện cho Sở Tích Nguyệt, thiếu chút nữa bị Lục Vân Sơn giết chết, chính là nhờ Cố Dương ra tay hỗ trợ, cứu tỉnh nàng.
Trên mặt Sở Mi đều là vẻ khó tin.
Dù thế nào nàng đều không ngờ tới được, mấy tháng không gặp mà Cố Dương đã có được tu vi Bất Lậu cảnh.