Hiện giờ nàng bị hủy hết tu vi, từ đây không có liên quan gì đến Sở gia, còn gả cho kẻ thù… Tương lai —— không, nàng đã không có tương lai.
Hai mươi năm trong đời khi trước, nàng đều thuận buồm xuôi gió.
Nàng vẫn cho rằng bản thân sẽ thuận lợi đón nhận nắm giữ Sở gia, tuyển một nữ tế, sau khi sinh hạ đời sau lại đột phá đến Thần Thông cảnh, Pháp Lực cảnh, thậm chí là Bất Lậu cảnh, phát dương quang đại Sở gia.
Ai ngờ một món sính lễ của Tần gia đã triệt để thay đổi quỹ tích vận mệnh của nàng…
Từ đây, cuộc đời của nàng trở nên ảm đạm không có ánh sáng.
Nàng không biết sau khi đến Tần gia rồi, chờ đợi nàng sẽ là vận mệnh như thế nào.
Tần gia bỏ ra cái giá lớn như vậy cưới nàng vào cửa, rốt cuộc có mục đích gì?
Chẳng lẽ thật sự vì công pháp của Sở gia sao?
Đối với Sở Tích Nguyệt đã mất đi tất cả tu vi, biến thành người bình thường, không biết tương lai khiến cho nàng cảm thấy sợ hãi.
Bốn phương tám hướng truyền đến tiếng reo hò, tiếng chiêng trống vang trời, nàng lại nghe giống như tiếng quái vật cắn người, muốn cắn nuốt sạch toàn bộ nàng.
“Cố Dương…”
Vào lúc tuyệt vọng như này, nàng lặng yên kêu lên cái tên này, trong lòng đang không ngừng trượt về phía vực sâu lại một lần nữa sinh ra một ít lực lượng.
Trong đầu nàng lóe lên từng cảnh tượng cùng với Cố Dương.
“Nếu ngươi không muốn gả, ta có thể giúp ngươi.”
Bên tai nàng lại vang lên câu nói của Cố Dương đã nói vào một năm trước khi ở Giang châu.
Lúc đó, nếu như đã đáp ứng hắn rồi, có lẽ vận mệnh của mình sẽ hoàn toàn khác đi?
Trong lòng Sở Tích Nguyệt đang càn rỡ thỏa sức tưởng tượng liều lĩnh bỏ trốn với Cố Dương, từ đây như hình với bóng, thật sự là cuộc sống thần tiên như thế nào.
Cho dù chỉ có thời gian một năm.
Sâu trong đáy lòng nàng dâng lên một tia ngọt ngào lại chua xót, nàng lẩm bẩm nói, “Bây giờ ngươi đang ở đâu?”
Lúc này, kiệu hoa đã dừng lại, đến Tần phủ rồi.
Mành vén lên, một tia sáng chiếu đến dưới chân nàng, dưới ánh sáng mặt trời soi sáng, cặp hoa tịnh đế liên thêu trên đôi giày đỏ chói mắt như thế.
“Tích Nguyệt.”
Một giọng nói quen thuộc truyền đến, chính là tiểu di Sở Liên Tinh phụ trách đưa gả, “Đến rồi.”
Đường dù xa nữa cũng có lúc đến nơi.
Một khắc này, nàng cảm thấy con đường cuộc đời mình cũng đến cuối cùng.
Sở Tích Nguyệt hơi cứng ngắc nâng tay lên, đặt lên cánh tay tiểu di, xuống kiệu hoa.
Bốn phương tám hướng đều là người, đủ loại âm thanh tràn vào trong lỗ tai nàng, trong lòng nàng lại bình tĩnh lạ thường.
Đột nhiên, tiếng huyên náo ầm ĩ này im bặt lại.
Khung cảnh một giây trước vẫn còn ồn ào ầm ĩ, một giây sau đã biến thành kim rơi có thể nghe thấy.
Trong lòng nàng cũng không khỏi sinh ra tò mò.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Cố… Cố Dương ——”
Đột nhiên, tiểu di ở bên cạnh run giọng nói.
Cố Dương?
Sở Tích Nguyệt nghe được cái tên này, suy nghĩ mơ hồ trong nháy mắt, nàng kéo khăn voan đỏ trên đầu xuống, thấy mỗi người xung quanh đều sắc mặt tái nhợt, tê liệt ngã xuống cả đám, chỉ còn lại rất ít người còn có thể đứng tại chỗ.
Lòng nàng có cảm giác, ngẩng đầu lên nhìn, thấy được bóng dáng ngày nhớ đêm mong đang từ trên trời giáng xuống.
Hắn dịu dàng nói, “Xin lỗi, ta đã đến trễ.”
Nước mắt của Sở Tích Nguyệt giống như vỡ đê mà ra.
Hán châu thành, trong Tần phủ vô cùng náo nhiệt.
Tần gia có quyền thế hiển hách, vài châu quanh đây, người có uy tín danh dự đều đã đến, chúc mừng thế tử của Tần gia và dòng chính nữ Sở gia hỉ kết liền cành.
Nhân cơ hội này, Tần gia triệu tập tất cả Thần Thông cảnh dưới trướng đến, bàn luận đại sự.
Ở đây có tổng cộng mấy chục vị Thần Thông cảnh, chỉ riêng Pháp Lực cảnh có hơn mười vị. Tất cả những người này đều lấy Tần gia làm chủ, chỉ đâu đánh đó.
Nếu nói Tần gia là một gia tộc, thật ra càng giống với một môn phái hơn, hoặc nói là một triều đình cỡ nhỏ.
Từ hơn trăm năm trước, sau khi Tần Vũ chiếm cứ Hán châu đã diệt trừ toàn bộ gia tộc lớn nhỏ trong địa bàn Hán châu.
Sau đó thiết lập võ quán ở các thành phố lớn ở Hán châu, võ quán có tổng cộng ba cấp, sơ cấp, trung cấp, cao cấp.
Số lượng võ quán sơ cấp nhiều nhất, bao trùm toàn bộ Hán châu, chỉ cần có thể thông qua khảo nghiệm, tiến vào võ quán, ăn ở miễn phí, ở bên trong truyền thụ võ học chính thống.
Võ quán trung cấp được thiết lập ở quận thành, mỗi một quận thành có hai nơi, chỉ có đệ tử có biểu hiện xuất sắc ở võ quán sơ cấp mới có thể vào võ quán trung cấp.
Ở trong này có thể được học công pháp và võ kỹ cao siêu hơn, thêm với hàng năm còn có trợ cấp phong phú.
Võ quán cao cấp thiết lập ở Hán châu, tổng cộng có ba nơi. Mỗi hai năm chiêu sinh một lần, được chọn lựa từ những đệ tử có tư chất xuất chúng nhất từ trong rất nhiều võ quán trung cấp.
Ở võ quán cao cấp có thể được học rất nhiều bí truyền, tuyệt học như vậy, ở ngoài Hán châu cũng chỉ có thế gia vọng tộc mới có thể nắm giữ. Ở võ quán cao cấp lại có thể được miễn học phí.
Hơn nữa, thi đậu vào võ quán cao cấp có thể vẻ vang cửa nhà, cả nhà đều nhận được rất nhiều đặc quyền.
Đệ tử có biểu hiện xuất sắc ở võ quán cao cấp còn có cơ hội bái cường giả Thần Thông cảnh làm sư phụ.
Thông qua phương thức như thế, mấy trăm năm qua Tần gia đã đào móc ra được vô số kỳ tài võ đạo xuất thân nhà nghèo, tổng cộng bồi dưỡng ra được trên mọt trăm Thần Thông cảnh.
Mà những người này đều nhận đại ân của Tần gia, trung thành tuyệt đối với Tần gia.
Nói không hề khoa trương, hiện giờ cường giả Thần Thông cảnh dưới trướng Tần gia còn mạnh hơn Đại Chu nhiều.
Dã tâm của Tần gia, thiên hạ đều biết.
Nhưng mà hiện giờ là lúc hoàng thất Đại Chu suy yếu nhất, Tần gia vẫn án binh bất động, không ra tay.
Bọn họ đang đợi, chờ đợi lão tổ nhà mình đột phá đến Thiên Nhân cảnh.
Trên dưới Tần gia đều biết đến, chỉ cần Lạc vương của Triệu gia kia còn đó, giang sơn Đại Chu sẽ vô cùng kiên cố. Kim Thân cảnh và Pháp Lực cảnh nhiều thêm nữa đều không đủ để cho cường giả Thiên Nhân cảnh giết.
Muốn lật đổ Đại Chu, chỉ có chờ đến khi lão tổ Tần gia đột phá đến Thiên Nhân cảnh.