Ta Nhân Sinh Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 449: Giải thích nghi hoặc




Còn có một trận chiến với Ngọc Lộ thần tướng kia.

Thực lực mà người này thể hiện ra còn ở trên Triêu Dương Đại Thánh, hắn gần như bị miểu sát.

“Vẫn mô phỏng trước một lần đi.”

Cố Dương lại một lần nữa mở hệ thống ra, để bói thử lành dữ chuyến đi xuống dưới lòng đất trong hoàng cung.

[Có sử dụng máy mô phỏng nhân sinh không? Sử dụng một lần, tiêu hao một trăm điểm năng lượng.]

“Có.”

[Hai mươi ba tuổi…]

[… Ngươi đi tới Thần Đô, ở dưới lòng đất trong hoàng cung, gặp được người thần bí kia, trao đổi vài tin tức.]

[Sau đó, ngươi đi gặp Viện trưởng Văn viện, giao một trái đào cho hắn.]

[Nửa tháng sau, ngươi đi tới bến Bắc Hải, dự đại hội Dao Trì.]

[Sau khi ngươi tiến vào Dao Trì tiên cung đã không cẩn thận kích động một cấm chế, chết ngay tại chỗ, hưởng dương hai mươi ba tuổi.]

Lại là như vậy.

Cố Dương nhíu mày lại, chết kiểu như này giống hệt với một lần trước.

Hắn rõ ràng đã báo cho mình rằng sau khi vào Dao Trì tiên cung phải cẩn thận nhiều hơn, kết quả vẫn kích động cấm chế.

Ta đây bị nhằm vào hả?

Dao Trì tiên cung là một trong tam đại thiên cung Thượng Cổ, có thể khiến thanh danh lưu truyền đến nay, không phải là thế lực bình thường.

Cấm chế trong đó nhất định vô cùng đáng sợ.

Nhưng mà trong mô phỏng trước đó, Thiên Nhân của Man tộc, Triêu Dương Đại Thánh còn có Lạc vương tham gia đại hội Dao Trì đều bình an trở lại.

Hiển nhiên đại hội Dao Trì này không phải kết cục chắc chắn phải chết.

Cố Dương càng nghĩ càng cảm thấy vẫn chỉ có thể tăng thực lực của mình lên.

Chỉ còn lại nửa tháng thôi.

Hắn không giữ lại, lấy tốc độ nhanh nhất tiến tới Thần Đô.

Nửa ngày sau hắn đã chạy đến Thần Đô.

Từ rất xa Cố Dương đã nhìn thấy bóng dáng Thần Đô, nhìn thấy bảy tám bóng người đang bay về phía này.

“Là các nàng!”

Hắn cảm ứng được từng khí tức quen thuộc kia, thấy các nàng đều bình yên vô sự, trong lòng không khỏi thả lỏng.

Rời đi mấy tháng, điều khiến hắn lo lắng nhất chính là an nguy của các nàng.

“Chủ nhân, xem như ngươi đã về rồi.”

Bay ở đầu tiên lại là chim xanh, nó ai oán nói, “Nếu ngươi còn không trở lại, ta sẽ bị các nàng phiền chết rồi.”

“Phụ thân!”

Ngay sau đó là Hi Hoàng đang khóc như hoa lê đái vũ, trong số những người ở đây thì nàng có tu vi cao nhất, tốc độ cũng nhanh nhất, lao thẳng đầu vào trong lòng Cố Dương.

Người đến thứ ba là Tô Ngưng Yên mặc phượng bào, nàng dừng lại trước mặt Cố Dương, không nói gì, ánh mắt quét qua trên người Sở Tích Nguyệt ở sau lưng hắn, trong mắt giật giật.

Hiển nhiên, nàng đã nhận ra được thân phận của Sở Tích Nguyệt.

Khi Sở Tích Nguyệt nhìn thấy Tô Ngưng Yên cũng hơi kinh hãi, hiển nhiên đã nhận ra được thân phận của nàng.

Nhưng mà hai nữ nhân đều không mở miệng.

Rất nhanh, những người còn lại đều đã đến rồi.

Tô Thanh Chỉ, Lăng Linh, Bùi Thiến Lan, Diệp Lăng Ba, Lỵ Lỵ, Y Phù…

Cố Dương nhìn từng đôi mắt đỏ bừng, không khỏi nhức đầu, hắn chỉ có một đôi tay, nhiều nữ nhân như vậy, ôm được thế nào?

May mắn có Hi Hoàng ở đây, trên danh nghĩa đây là nữ nhi của hắn.

Hắn ôm “Nữ nhi” của mình, cho dù trong lòng các nàng có ý kiến đều không thể nói gì cả.

Cố Dương không đợi các nàng mở miệng, nói, “Khiến các ngươi lo lắng, về Thần Đô trước rồi nói.”

Nói xong đã bay về Thần Đô trước.

“Tào Y Y đâu?”

Cố Dương truyền âm cho Lăng Linh.

Trong số những nữ nhân ở đây, chỉ có nàng và Lỵ Lỵ, Y Phù sẽ không tranh giành tình nhân. Trong đó, ngôn ngữ Đại Chu mà Lỵ Lỵ nói vẫn còn rất lộn xộn, lòng trung thành của Y Phù vẫn còn phải đánh một dấu hỏi chấm.’

Người hắn có thể hỏi cũng chỉ có Lăng Linh.

Lăng Linh truyền âm đáp, “Bị giam trong hoàng cung rồi.”

Cố Dương lập tức hiểu rõ.

Trong số người ở đây, chỉ có Hi Hoàng và Y Phù có thể áp Tào Y Y một đầu, tính tình Hi Hoàng mềm yếu, không thể xuống tay tàn nhẫn với người mình được.

Về phần Y Phù, tuyệt đối sẽ không quản mấy việc vớ vẩn này.

Cũng chỉ có Tô Ngưng Yên, thực lực và thủ đoạn đều không thiếu, Tào Y Y chọc lên đầu nàng, tự nhiên sẽ bị thu thập.

Người không có việc gì là được rồi.

Cố Dương Yên tâm, mang theo các nàng đi Văn viện.

Chu Tông Nghiệp thấy hắn lại mang theo mấy nữ nhân quay lại, nửa chế nhạo nửa oán trách nói, “Nếu ngươi còn không trở lại, Văn viện đều bị các nàng hủy đi.”

“Trong khoảng thời gian này đã gây thêm phiền toái cho các ngươi.” Trong khoảng thời này này Cố Dương không ở đây, ít nhiều có Văn viện bảo hộ các nàng Tô Thanh Chỉ, hắn nhất định phải nhớ nhân tình này.

Chu Tông Nghiệp đang định mở miệng, đột nhiên biến sắc, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn, “Ngươi… Bất Lậu cảnh rồi?”

Lời này vừa ra, các nữ nhân ở đây đều lấy làm kinh hãi.

Chỉ có Sở Tích Nguyệt và Tô Ngưng Yên không thay đổi sắc mặt.

Sở Tích Nguyệt vì đã sớm biết.

Còn Tô Ngưng Yên lại từ thân phận của Sở Tích Nguyệt nên đoán ra được.

“Đúng vậy.”

Chu Tông Nghiệp vốn có một bụng lời muốn nói, đến cuối cùng chỉ thở dài một tiếng thật sâu, “Haizzz ——”

Bất Lậu cảnh đã đứng ở nơi cao nhất trên thế gian này rồi, Thiên Nhân không tính, đó là tồn tại siêu thoát khỏi thế giới này.

Cố Dương nói, “Ta muốn gặp Viện trưởng.”

“Đi theo ta.” Chu Tông Nghiệp nói, một lần này không cần xin chỉ thị.

“Các ngươi ở đây chờ ta.”

Cố Dương quay đầu lại dặn dò các nàng Tô Thanh Chỉ một câu rồi theo Chu Tông Nghiệp đi tới Trích Tinh các.

Vẫn là viện đơn sơ kia, nhưng khác biệt chính là một lần này trên ống khói nóc nhà đang lượn lờ khói bếp bay lên.

Trong viện, Viện trưởng vẫn ngồi trên chiếc ghế dựa đó, trong tay vẫn cầm quyển sách kia, kể cả tư thế đều giống với hai lần gặp mặt trước như đúc.

Cố Dương thậm chí còn hoài nghi, có phải hắn luôn giữ nguyên tư thế này, cho tới bây giờ đều không thay đổi không.

“Không tệ.”

Viện trưởng khó có được đặt sách trong tay xuống, nhìn Cố Dương, ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng, nói, “Ta không nhìn lầm người, tiến bộ của ngươi còn nhanh hơn trong tưởng tượng của ta.”

“Cố Dương!”

Lúc này trong phòng có một cái đầu thò ra, chính là Cao Phàm, trong tay còn cầm một cái xẻng. Thấy là hắn, vô cùng cao hứng, “Các ngươi chờ, ta lập tức làm xong đồ ăn.”

Sau đó lại rụt đầu về.

Cố Dương hỏi, “Hắn như thế nào?”