Ta Nhân Sinh Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 464: Thiêu đốt (2)




Đây là lần đầu tiên hắn tới tế thiên thần đàn, có chút khác biệt với trong tưởng tượng của hắn, thần đàn ở chính giữa này cực kỳ to lớn, diện tích chừng mấy ngàn mét vuông, lớn chừng sân bóng, to lớn tới cực điểm.

Thần đàn kia ở trên đài cao, thềm đá thông lên đài cao dùng đá tảng giống như ngọc trắng xây thành.

Trên thần đàn là một cột đá cực lớn, nhưng chỉ còn lại phần phía dưới không đến một mét, giống như bị người cắt đứt, vết cắt phẳng phiu. Cột đá này có hình tròn, đường kính gần trăm mét.

Nhìn vị trí vết cắt, cả cột đá là một chỉnh thể, không phải dùng đá xây lên.

Khó có thể tưởng tượng được một cột đá như vậy được mang đến đây như thế nào.

Từ lịch sử đến xem, tế thiên thần đàn này đã tồn tại từ thời Thượng Cổ, đây chắc là bút tích của kẻ tu tiên mạnh mẽ.

Vị trí ở chính giữa thần đàn còn đặt một đỉnh lớn màu đen, không biết đã được đặt ở đây bao lâu, khí tức nặng nề kia giống như hòa hợp làm một thể với thần đàn này.

Đỉnh lớn kia là một trong Cửu Thần đỉnh, Vũ đỉnh quan trọng nhất. Để ở đây đã được một ngàn năm rồi.

Cố Dương nhìn thấy kiến trúc to lớn này cũng không khỏi sinh lòng tán thưởng.

Tế thiên thần đàn này giống như tường thành của Thần Đô, còn có hoàng cung, không thể phá vỡ.

Nghe nói cho dù là cường giả Thiên Nhân đều không cách nào tổn hại được chút gì.

Cố Dương đứng ở trước mặt thần đàn, cảm nhận thần thức bị hạn chế thật lớn.

Có phần giống với trong hoàng cung, kể cả pháp lực trong cơ thể đều bị ảnh hưởng một chút.

“Thảo nào năm đó Hạ đế lựa chọn giấu Nhân Hoàng kiếm ở đây.”

Hắn tương đối rõ ràng rồi, nơi này có lực trường quấy nhiễu, không cần lo lắng đến không gian kia bị người vô tình phát hiện.

Giống như hiện giờ, hắn đứng ở đây nhưng không cảm thấy được bất cứ chỗ nào khác lạ.

Cố Dương nhớ lại phương thức mở bí cảnh ra trên bản đồ kho báu khi trước, ngẩng đầu quan sát vị trí các ngôi sao.

Mặc dù hiện giờ là ban ngày, nhưng lấy thị lực của hắn vẫn đủ để thấy rõ được bất cứ một ngôi sao nào ở trên bầu trời.

Rất nhanh, hắn thông qua phương hướng tinh tượng, xác định được vị trí kia, lấy Phượng Vũ đao ra, chém ra một đao, “Mở!”

Chỉ thấy đường đao ý kia chém lên nơi nào đó trong hư không, đụng phải một tầng chướng ngại vô hình, sau đó một khe không gian xuất hiện, rất nhanh hình thành một lối đi.

Bí cảnh thật lớn, vừa liếc mắt đã nhìn thấy đủ loại vàng bạc và vũ khí chồng chất thành núi.

Bắt mắt nhất trong đó là một nam tử mặc áo giáp bằng bạc tinh khiết, dáng người khôi ngô, giống như tháp sắt, quỳ một chân trên đất, cúi đầu, vẫn không nhúc nhích, giống như một bức tượng.

Trước mặt nam tử có cắm một thanh kiếm lớn, phong cách cổ xưa rất nặng, một luồng khí tức hoang cổ nguyên thủy đập vào mặt.

“Đây là Nhân Hoàng kiếm?”

Cố Dương nhìn thanh kiếm này, nhìn như thế nào đều không thấy giống với bội kiếm của hoàng đế, khí chất hoàng quyền cao nhất đều không phù hợp.

Rất khó tưởng tượng được hoàng đế uy nghiêm tùy thân mang theo thanh kiếm lớn thô kệch này sẽ có dáng vẻ gì.

Nhưng mà ngẫm lại đều không thấy kỳ quái, năm đó nhân loại còn không phải là bá chủ của thế giới này, khi Nhân hoàng tạo ra thanh kiếm này, việc đầu tiên nghĩ đến nhất định là thực dụng.

Thanh kiếm lớn này, vừa nhìn thấy tạo hình kia, còn có màu đỏ sẫm chỗ rãnh máu kia, chỉ biết đây tuyệt đối là một vũ khí giết chóc.

Cùng lúc đó, Trấn Quốc công đang tiến đến tế thiên thần đàn.

Vẻ mặt hắn ngưng trọng, biết sắp có một trận ác chiến, nhưng trong lòng không hề có phần thắng.

Hắn được Trấn Quốc kiếm đã hơn một trăm năm, chưa từng có một sự kiện hay một người nào có thể khiến Trấn Quốc kiếm sinh ra phản ứng lớn như thế.

Vào lúc nghiêm trọng nhất cũng chính là khi hai vị hoàng đế bị giết, nhưng phản ứng kia còn xa mới có thể so sánh được với lần này.

Người kia tuyệt đối không phải là người bình thường.

Cho dù hắn đã đột phá đến Bất Lậu cảnh rồi, thực lực tăng nhiều rồi, nhưng vẫn không hề có tin tưởng gì.

Nhưng mà hắn đã không có lựa chọn nào khác.

Năm đó sau khi hắn rút thanh Trấn Quốc kiếm này ra, vận mệnh của bản thân đã chặt chẽ buộc vào với thanh Trấn Quốc kiếm này, còn có vận mệnh quốc gia của Đại Chu, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.

Nếu như có một ngày, Đại Chu sụp đổ, tân triều quật khởi, Trấn Quốc kiếm sẽ nguyên khí thương tổn nặng nề, phải dưỡng mấy trăm năm mới có thể khôi phục được. Còn hắn lại không hề may mắn.

Cho dù Trấn Quốc kiếm để cho hắn đi giết Thiên Nhân, hắn cũng sẽ không hề chùn bước mà đi.

Đột nhiên, Trấn Quốc kiếm trong tay bất ngờ chấn động lên, lại tránh khỏi tay hắn, tự bay đi, nở rộ ra quang hoa trong không trung.

“Này ——”

Trấn Quốc công chấn động, vội vàng đuổi theo.

Đồng thời cảm thấy một luồng khí tức từ hoang cổ xa xưa khiến cho hắn sinh ra một kích động muốn quỳ bái.

“Nhân Hoàng… kiếm?”

Trong đầu hắn ầm ầm nổ tung, cuối cùng đã biết được vì sao Trấn Quốc kiếm sẽ đột nhiên tránh thoát khỏi tay hắn rồi.

Trấn Quốc kiếm vốn chính là thần binh tuyệt thế do Tần triều mô phỏng theo Nhân Hoàng kiếm tạo ra, lúc này bị kích thích bởi khí tức của Nhân Hoàng kiếm nên mới có phản ứng to lớn như thế.

Nhân Hoàng kiếm!

Trên mặt Trấn Quốc công hiện lên vẻ mừng rỡ như điên.

Nhân Hoàng kiếm xuất thế, đây là chuyện tốt cực lớn đối với Đại Chu.

Thanh kiếm này là thần binh do Nhân hoàng đúc thành từ thời viễn cổ.

Dựa vào thanh kiếm này, Nhân hoàng đã chém giết vô số dị tộc, gây dựng địa vị bá chủ của Nhân tộc ở thế giới này.

Khi Nhân hoàng được Nhân tộc đề cử làm chủ nhân, Nhân Hoàng kiếm đã thừa nhận số mệnh của cả Nhân tộc, có được lực lượng không thể nào tưởng tượng nổi, thần chặn giết thần, Phật chặn giết Phật.

Phải biết rằng Trấn Quốc kiếm chỉ thừa nhận mỗi số mệnh của Chu triều mà thôi.

Còn Nhân Hoàng kiếm lại thừa nhận số mệnh của cả Nhân tộc, giữa hai bên vốn không phải cùng một cấp bậc.

Có được Nhân Hoàng kiếm, Đại Chu sẽ có đầy đủ tự tin ứng đối với nguy cơ sắp tới.

“Hướng kia là tế thiên thần đàn, không tốt ——”

Sau khi Trấn Quốc công đoán được vị trí của Nhân Hoàng kiếm, thay đổi sắc mặt.

Người Trấn Quốc kiếm muốn giết cũng ở đó.

Nếu như Nhân Hoàng kiếm rơi vào tay người này, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.