Bên người Viện trưởng Văn viện xuất hiện một người trung niên, chính là học sinh của hắn Lê Uyên, ánh mắt của người này hơi phấn chấn, “Có được kiếm này rồi, lão sư sẽ có nắm chắc triệt để đuổi được kẻ kia của Xích Minh thiên ra khỏi nhân gian.”
Viện trưởng nhìn chằm chằm về phía tế thiên thần đàn, trong mắt lóe lên vẻ thư thái, giọng điệu thoải mái nói, “Chủ nhân của Nhân Hoàng kiếm không phải ta.”
“Hả?”
Lê Uyên nghe vậy ngẩn ra, theo ánh mắt của hắn nhìn lại, nhất thời biết được vì sao hắn lại nói như vậy, hơi chần chừ nói, “Lão sư, ngươi thật sự yên tâm giao Nhân Hoàng kiếm cho hắn sao?”
Viện trưởng nói, “Hắn còn có thể hái được quả từ trong bản thể của Hồng Nguyệt Đại Thánh, có thể thấy được phúc duyên thâm hậu. Người như vậy mới có tư cách trở thành chủ nhân của Nhân Hoàng kiếm.”
“Nhưng mà Trấn Quốc kiếm thù địch hắn như vậy, lỡ như hắn thật sự là Phượng Hoàng đế quân năm đó thì sao?”
“Nhân Hoàng kiếm sẽ nói cho chúng ta biết đáp án.”
Lê Uyên trầm mặc.
Đôi thầy trò không lên tiếng nữa, nhìn chăm chú về phía trận chiến ở tế thiên thần đàn.
…
…
“Không phải chỉ giết một gã hoàng đế thôi sao, cần phải liều mạng như vậy cơ à?”
Cố Dương nhìn thấy đối phương đang phát ra lực lượng tăng lên gấp mười gấp trăm lần, có phần không nghĩ ra được.
Lực lượng tăng lên mức độ này trong khoảng thời gian ngắn, cái giá phải trả khó có thể tưởng tượng được.
Đánh xong một trận này, thanh Trấn Quốc kiếm kia chắc chắn sẽ phế đi.
Hắn vừa liếc mắt đã nhận ra được một người một kiếm trước mắt này chắc là Trấn Quốc công và Trấn Quốc kiếm.
Không nghĩ tới thanh Trấn Quốc thần kiếm này không được xếp hạng cao trong thập đại thần binh lại vẫn che giấu lực lượng mạnh mẽ như vậy, có thể tăng thực lực cho chủ nhân nó đến mức độ này.
Trấn Quốc công lúc này, trên tổng lực lượng đã ở trên hắn. Thậm chí còn vượt trên cả Bất Lậu cảnh tam trọng thiên.
Chỉ vì giết hắn, có đáng không?
Trấn Quốc công lơ lửng trong không trung, một khắc này hắn cảm ứng được trong tối tăm, trăm triệu con dân, còn có vạn dặm non sông đại biểu cho số mệnh của Đại Chu.
Con dân sống trên mảnh đất này tán thành Đại Chu, hướng tới cuộc sống tốt đẹp, dần dần tụ tập thành dòng thác.
Đây chính là căn bản của số mệnh Đại Chu.
Giờ phút này, trăm triệu lê dân Đại Chu đang đứng sau lưng hắn.
Ánh mắt hắn giống như có thể xuyên qua hư không, xuyên qua dòng sông dài lịch sử nhìn thấy được cảnh tượng của tương lai.
Cuối cùng hắn đã biết được vì sao Trấn Quốc kiếm không tiếc tất cả nhất định phải giết chết người này.
Nam nhân trước mắt này chính là căn nguyên của tai họa và rắc rối cho Đại Chu, sẽ kéo thế giới này đi vào vực sâu hủy diệt. Đến lúc đó, không chỉ Đại Chu, toàn bộ thế giới đều không còn tồn tại nữa.
Sau khi Trấn Quốc công thấy được “Chân tướng”, chần chừ với do dự trong lòng đã biến thành sát ý kiên định nhất, ánh mắt kiên quyết, “Ngày sau ngươi gây ra tai họa và rắc rối cho thiên hạ, hôm nay, ta đại diện Đại Chu, đại diện cho thế giới này, trừ bỏ ngươi tai họa này.”
Câu nói này giống như phán xét, toàn bộ trời đất đều đang đáp lại.
Toàn bộ Thần Đô, hơn mười vạn con dân giống như đồng cảm với Trấn Quốc công, trong lòng dâng lên một luồng sát ý.
Những sát ý này hội tụ với nhau, trời đất vì vậy mà biến sắc.
Cố Dương cảm thấy mình đang phải đối mặt với vô số con dân Đại Chu.
Lúc này giống như ngàn người chỉ trỏ, lực lượng nhìn như vô hình này lại áp chế nguyên thân của hắn, khiến cho hắn không thở nổi.
Thủ đoạn công kích này thật sự chưa bao giờ thấy.
Cố Dương thậm chí có một ý tưởng kỳ diệu rằng đang phải trải qua bạo lực mạng.
…
“Chết!”
Trấn Quốc công mượn dùng lực lượng của hơn mười vạn con dân Thần Đô, sau khi triệt để áp đảo đối phương về mặt khí thế, cuối cùng ra tay.
Một kiếm bình thiên hạ!
Đây là kiếm pháp chí cường mà hắn lĩnh ngộ ra được từ trong Trấn Quốc kiếm.
Năm mười bốn tuổi hắn tòng quân, năm mười sáu tuổi đã trong lúc vô tình rút được thanh Trấn Quốc kiếm này ở trước tế thiên thần đàn.
Bắt đầu từ khi đó hắn đã quyết ý kính dâng cuộc đời mình cho Đại Chu.
Hắn ở trong quân, chống đỡ giặc ngoại, dẹp loạn bên trong, từ một tên lính quèn, tích lũy công huân, mãi cho đến khi được phong làm Trấn Quốc công.
Cả đời này của hắn, chí hướng lớn nhất chính là trợ giúp Đại Chu bình định thiên hạ.
Một kiếm này ngưng tụ công lực với tâm nguyện suốt đời hắn.
Kẻ địch lại mạnh nữa đều có thể một kiếm chém tới.
…
“Hảo kiếm pháp!”
Tu vi kiếm đạo hiện giờ của Cố Dương cực cao, đối mặt với một kiếm này của Trấn Quốc công, không khỏi tán thưởng trong lòng.
Hắn không định né tránh, bởi vì tránh không được, kiếm ý của Trấn Quốc kiếm phong tỏa chặt lấy hắn.
Không biết từ khi nào trong tay hắn đã nhiều thêm một thanh kiếm, chính là Quảng Hàn tiên kiếm.
Hiện giờ trong tay hắn cũng chỉ có thanh kiếm này có thể sử dụng được.
Một kiếm nơi tay, hắn lập tức tránh thoát được sự trói buộc của kiếm ý, một kiếm chém ra.
Chiêu thứ nhất của “Trảm Huyền kiếm pháp, Trảm Nguyên!
Một đường kiếm ý màu xám khó có thể hình dung được bay ra, chạm vào đường kiếm ý hào hùng đến không thể tưởng tượng được của Trấn Quốc công.
Nháy mắt, kiếm khí trên Trấn Quốc kiếm bị phá vỡ từ giữa, một phân thành hai.
“Này ——”
Trấn Quốc công khó chịu đến sắp hộc máu, một kiếm này ngưng tụ tu vi cả đời hắn, một lần này, lực lượng mà hắn chém ra lại bị cắt bớt một nửa, cuối cùng không cảm ứng được sự tồn tại của một nửa pháp lực kia.
Đối với Pháp Lực cảnh mà nói, cho dù pháp lực rời thể rồi đều sẽ không thể không khống chế được, có thể nắm giữ tự nhiên.
Từ trên trình độ nào mà nói, pháp lực là một phần của võ giả, không biến mất mà chỉ tiêu hao mất.
Nhưng mà hiện giờ sau khi pháp lực của hắn bị chém thành hai đoạn rồi thì không thể cảm ứng được sự tồn tại của một đoạn kia nữa.
Tình huống này quá mức quỷ dị.
Lúc này Cố Dương lại chém ra một kiếm.
Phập một tiếng vang lên.
Một nửa lực lượng còn lại trên Trấn Quốc kiếm cũng bị “Chém rụng rồi”.
Lực lượng do Trấn Quốc kiếm thiêu đốt phần lớn số mệnh, ngưng tụ mà thành, Trấn Quốc công mang theo sát ý của vài chục vạn người của Thần Đô, đánh ra một kiếm đủ để hủy thiên diệt địa, cứ không hiểu sao biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.