Đột nhiên trong mắt hắn sáng lên hai đường sáng rọi màu vàng kim, mượn dùng thần thông của Chúc Long.
Hắn nhìn bốn phía, lại không hề phát hiện bất cứ khác thường gì, vẫn ở nơi hoang dã, đủ loại thực vật.
Trong lòng Cố Dương hơi trầm xuống, kể cả thần thông của Chúc Long đều không nhận ra được, chỉ có hai khả năng.
Một là hắn thật sự bị truyền tống đến một thế giới kỳ dị.
Một khả năng khác là huyễn thuật này quá mạnh, kể cả thần thông của Chúc Long đều không thể nhìn thấu.
Cho dù là khả năng nào đều có ý nghĩa, phiền toái lớn.
Hắn triệu hồi hệ thống ra, [Có sử dụng máy mô phỏng nhân sinh không? Sử dụng một lần tiêu hao một trăm điểm năng lượng.]
Nhìn thấy máy mô phỏng nhân sinh còn đó, hắn cảm thấy yên lòng.
Cố Dương đang định mô phỏng một lần, đột nhiên cảm thấy trong lòng rung động một trận, xoay ngay người lại, Phượng Vũ đao đã xuất hiện trên tay.
Chỉ thấy một nam tử vóc người thô kệch, mặc đồ da thú đứng ở phía sau, trong tay cầm một cây bổng bằng xương vĩ đại, dưới ánh mặt trời lóe lên ảm đạm, không biết là xương cốt của loài động vật nào.
Thân thể nam tử cường tráng, tuy rằng không khoa trương giống như Vi Hào mới vừa rồi, nhưng vẫn khiến cho hắn có cảm giác áp bách vĩ đại.
“Ngươi rốt cuộc là người hay yêu?”
Nam tử dùng một ánh mắt kỳ dị nhìn hắn, trên mặt tràn đầy tò mò, “Nói ngươi là người đi, nhưng tại sao lại có huyết mạch của thần thú?”
“Nói ngươi là yêu đi, mùi lại không khó ngửi giống như Yêu tộc. Thật sự rất kỳ quái.”
Khẩu âm của đối phương tương đối cổ quái, giọng nói hào phóng.
Cố Dương nhìn diện mạo khí chất của đối phương, còn có trang phục trên người, đột nhiên có một dự đoán, không nhịn được hỏi, “Ngươi có phải là Thanh Hạo không vậy?”
“Hả, sao ngươi lại biết tên ta?”
Nam tử mặc đồ da thú ngạc nhiên nói, nhưng đảo mắt đã ném nghi vấn này ra sau đầu, “Thôi, chúng ta đánh một trận đi, trông ngươi rất lợi hại.”
Hóa ra là một khảo nghiệm.
Cố Dương nghe được lời của hắn, nhất thời hiểu ra.
Thanh Hạo, đó là tên của Nhân Hoàng.
Người trước mắt chính là Nhân Hoàng, hoặc là Nhân Hoàng khi còn trẻ tuổi, còn chưa trở thành Nhân Hoàng.
Dù sao, lúc hắn trở thành Nhân Hoàng, thực lực không biết cao đến mức độ nào rồi, nào giống như trước mắt.
…
Thanh Hạo vừa nói xong đã giơ cây bổng bằng xương to đùng vừa nhìn đã thấy cực kỳ bạo lực kia lên, nện về phía Cố Dương.
“Chậm đã!”
Cố Dương lại không định đánh lại, giơ tay ngăn cản nói.
Vù ——
Cây bổng bằng xương kia dừng lại trên đầu hắn, gió mạnh mang theo, khiến kiểu tóc của hắn bị thổi rối loạn.
Hắn nghiêng đầu, không kiên nhẫn nói, “Có lời gì không thể đợi đến đánh xong rồi nói sao?”
Cố Dương thấy hắn dừng lại vào lúc mấu chốt, cảm thấy thả lỏng, càng tin tưởng với kế hoạch của mình.
Hắn không biết trong lần mô phỏng trước mình có thông qua khảo nghiệm không, nhưng đại khái chắc là không, nếu không đã không đến mức không hề có lực đánh trả khi đối diện với Thiên Nhân.
Đây chính là chí bảo của Nhân tộc, lấy thực lực của hắn, cộng thêm Nhân Hoàng kiếm, đối mặt với Thiên Nhân không đến mức cả chạy trốn đều trốn không thoát đi?
Hắn đoán, khi ở trong mô phỏng, chắc hắn đã thua khi đánh một trận với Thanh Hạo.
Hắn có thể đánh thắng được Nhân Hoàng mới là lạ, cho dù là Nhân Hoàng khi còn trẻ tuổi. Cho nên không nhận được sự công nhận của Nhân Hoàng kiếm.
Càng quan trọng hơn là, mới vừa rồi Cố Dương đã biết được một tin tức quan trọng, kể cả Hạ đế đều không nhận được sự tán thành của Nhân Hoàng kiếm.
Hạ đế là ai chứ, nói là Thiên Nhân mạnh nhất từ trước đến nay đều không đủ, chín phân thân của thần thú, cộng thêm bản thể, đánh một trận chính là mười đánh một, trong cùng cảnh giới ai là đối thủ chứ?
Kể cả Hạ đế đều không thông qua được khảo nghiệm, hắn khẳng định đã thử đánh nhau với Thanh Hạo rồi, kết quả như thế nào, tự nhiên khỏi cần nói.
Cố Dương cảm thấy, muốn chiến thắng Thanh Hạo, hy vọng cực kỳ bé nhỏ.
Cho nên, đây không phải là biện pháp thông qua khảo nghiệm này.
Hắn đối diện với vẻ mặt không kiên nhẫn của Thanh Hạo, nói ra một tra hỏi từ linh hồn, “Thực lực của ngươi mạnh hơn nữa, có thể đánh thắng được đế quân của Yêu tộc không?”
Thanh Hạo hừ một tiếng, nắm chặt tay, ý chí chiến đấu sục sôi nói, “Hiện giờ đánh không lại, nhưng ta trưởng thành rất nhanh, về sau nhất định có thể đánh Yêu đế răng rơi đầy đất.”
Cố Dương nói, “Một mình ngươi, cho dù mạnh mẽ đi nữa thì có thể đánh thắng được mấy vị Yêu đế?”
Yêu tộc tự nhiên không chỉ có một vị đế quân, trong truyền thuyết viễn cổ, Nhân Hoàng chém giết Lôi Đế của Yêu tộc không lâu, sau đó đã bị một vị đế quân khác là Thái Nhất gây thương tích, không lâu sau bỏ mình, truyền ngôi vị hoàng đế cho Nhân Hoàng đời thứ hai, chính là vị đã luyện chế Cửu Thần đỉnh.
Cộng thêm Phượng Hoàng, Yêu tộc có ít nhất ba vị đế quân, sau Phượng Hoàng, Yêu tộc còn có đế quân khác nữa hay không đều không dễ nói.
Quả nhiên, Thanh Hạo cau chặt chân mày lại, ngược lại dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hắn, “Ngươi nói chuyện này làm gì?”
Cố Dương thấy hắn bằng lòng trao đổi, cảm thấy việc này đã thành công một nửa, nói, “Nhân tộc ta nhỏ yếu, ở dưới Yêu tộc, trải qua cuộc sống ăn bữa hôm lo bữa mai, giống như trâu bò, bị Yêu tộc coi là đồ ăn.”
Những chuyện này đều được đọc từ trên sách sử.
“Muốn thay đổi vận mệnh bi thảm này, chỉ dựa vào một mình ngươi thì không được, đầu tiên, cần để cho toàn bộ Nhân tộc đoàn kết lại…”
Cố Dương lấy ba tấc miệng lưỡi không nát, bắt đầu lừa gạt.
May mà trong khoảng thời gian này hắn xem nhiều sách sử, đặc biệt là về thời đại Tam Hoàng thời kỳ viễn cổ.
Tam Hoàng theo thứ tự là Nhân Hoàng, Phục Hoàng, Kim Hoàng.
Ba vị này gây dựng lên địa vị hiện giờ của Nhân tộc.
Thời đại trước Tam Hoàng còn là thời đại man hoang, tình cảnh của Nhân tộc còn tạm ổn, bởi vì trời sinh nhỏ yếu, cảnh ngộ không khác gì động vật như trâu bò.
Cố Dương chính là người từng trải qua giáo dục chín năm bắt buộc có tiếng cũng có miếng, lừa dối một người nguyên thủy còn chẳng phải dễ như trở bàn tay.
Thanh Hạo càng nghe càng nhập thần, đến cuối cùng hai mắt đã sáng lên.
…
“… Tổng kết lại, chính là giải quyết vấn đề ăn trước, ta có thể dạy ngươi làm ruộng như thế nào. Sau đó gây dựng một khu dân cư, chăm chú làm ruộng. Thành lập trường học, để tất cả tiểu hài tử đều có thể được giáo dục, có thể tập võ thì đi tập võ, không tập võ được thì đi học văn…”