Mục tiêu thứ ba là Vong Linh Quân Vương, nói là ma thú, nhưng trên thực tế là thi thể của một con ma thú đã lưu lại sau khi chết đi, không biết sao lại biến thành một vong linh.
Địa bàn của nó ở trong một đầm lầy.
Khi hiện thân, bên người còn có bốn tiểu đệ, bốn vong linh của ma thú siêu giai.
Cố Dương thả ra phượng hoàng và Chúc Long.
Một lần này tốn nhiều thời gian hơn mới đưa Vong Linh Quân Vương và bốn tiểu đệ của ó đi gặp vong linh.
[Nhận được một ngàn điểm năng lượng, số dư trước mắt bảy ngàn chín trăm điểm.]
Ừm, xử lý nố con Ma Tâm Lĩnh Chủ cuối cùng, đoán chừng có thể đến được Bất Lậu cảnh tam trọng thiên.
…
…
“Ma Tâm Lĩnh Chủ, mấy trăm năm trước đã xuất hiện lần đầu tiên. Không ai biết nó đến từ đâu, sau khi đến Mê Vụ sâm lâm đã chiếm một địa bàn.
Đại tế tư nói đến lai lịch của một Lĩnh Chủ cuối cùng.
Nghe nói Ma Tâm Lĩnh Chủ và Vong Linh Quân Vương từng đánh một trận, không phân thắng bại, cho nên được người coi là tồn tại Quân Vương cấp.”
Khi nói chuyện, đám người Cố Dương đã đi đến một rừng cây, nơi đó xanh um tươi tốt, sức sống bừng bừng, còn có thể nhìn thấy một vài động vật nhỏ.
Không thể không nói, ở trong địa bàn của bốn Quân Vương, chỉ có nơi này trông bình thường nhất.
Đột nhiên có một con sóc màu xám nhảy lên trên cành cây, quay đầu sang nhìn về phía đám người Cố Dương, chờ chạm vào ánh mắt của bọn họ, giống như bị kinh sợ nhảy lên, đảo mắt biến mất không thấy đâu nữa.
Cố Dương cười nói, “Trông nơi này không giống với địa bàn của ma thú siêu giai.”
Đại tế tư các nàng cũng cảm thấy kỳ quái, theo lý thuyết, địa bàn của ma thú siêu giai, động vật nhát gan giống như sóc này đều không dám đến gần.
Kể cả Độc Giác Thú hóa thân của thuần khiết tốt đẹp trong truyền thuyết, dính vào hai chữ ma thú, tự động phát ra khí tức mạnh mẽ, có thể hù chết động vật nhỏ yếu này.
Chứ đừng nói đến ma thú Quân Vương cấp như Ma Tâm Lĩnh Chủ.
“Lăn ra khỏi địa bàn của ta!”
Đột nhiên, một giọng nói tràn đầy tức giận vang lên, chấn động đến màng tai người ta đau đớn.
Ma Tâm Lĩnh Chủ!
Một luồng dao động vô hình bao phủ mấy người Cố Dương lại.
“Hả?”
Cố Dương cảm nhận được sâu sắc rằng bốn phía đã biến thành một chân không của pháp lực, pháp lực tản ra lập tức bị rút sạch, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Hắn theo bản năng phong bế thân thể, không để pháp lực trong cơ thể bị xói mòn.
“Lĩnh vực cấm ma?”
Đại tế tư thay đổi sắc mặt, thất thanh nói.
Lĩnh vực cấm ma, ở trong khu vực của lĩnh vực này cấm hết tất cả sự tồn tại của pháp thuật ma lực, tất cả lực lượng siêu phàm như pháp thuật, đấu khí vân vân đều không thể sử dụng.
Năm tinh linh ở đây có mục sư, có pháp sư, có đức lỗ y…
Ở trong lĩnh vực cấm ma, tất cả các nàng đều mất đi sức chiến đấu mạnh nhất, trở nên vô cùng yếu ớt.
Ảnh hưởng ít nhất ngược lại là ba con ma thú kia, cho dù không cách nào sử dụng pháp thuật thiên phú, bằng vào thân thể mạnh mẽ của chúng, năng lực vật lộn cực kỳ xuất chúng.
Nhưng mà vì e sợ uy danh của Ma Tâm Lĩnh Chủ, chúng nó không có cả dũng khí chiến đấu, luôn luôn lui về sau.
Ở trong ma thú, đẳng cấp nghiêm khắc, không được trêu chọc tồn tại có cấp bậc cao hơn mình, đây là điều đã được khắc vào trong gen huyết mạch.
Phục tùng ma thú mạnh hơn mình là chuyện đương nhiên đối với bọn chúng.
Chúng nó không phản bội ngay tại chỗ đã không tệ.
Vèo vèo vèo ——
Đột nhiên, một chuỗi tiếng xé gió vang lên, trên người ba con ma thú kia bắn ra vài vòi máu, ngã xuống đất.
Chỉ thấy trên thân thể chúng bị đâm vài nỏ tiễn thô to.
Không sai, chính là nỏ tiễn.
Một ma thú biết sử dụng nỏ tiễn, như vậy có phần không thể tưởng tượng nổi rồi.
Có một bóng dáng khổng lồ đi ra từ trong rừng cây bên cạnh, đó là một người khổng lồ, thân cao trên mười mét. Trên người khoác da thú, từ tượng trưng giới tính đặc thù đến xem, nó là một người khổng lồ giống cái.
Trong tay nàng cầm một cây cung nỏ to lớn, toàn thân được chế tạo từ kim loại, lóe lên ánh sáng lạnh thuộc riêng về kim loại. Là loại có thể bắn ra được nhiều mũi tên trong một lần.
Năm tinh linh ở đây nhìn thấy người khổng lồ kia, sắc mặt đều hơi trắng bệch.
Ai có thể ngờ đến Ma Tâm Lĩnh Chủ lại là một người khổng lồ có thể sử dụng lĩnh vực cấm ma chứ, trong tay còn có một cây cung nỏ có thể bắn ngã ma thú siêu giai.
Tố chất thân thể của Tinh Linh bộ tộc vốn ngắn hạn, một chiến sĩ Truyền Kỳ duy nhất đã chết trong trận chiến với hắc ám cự long kia rồi.
Hiện giờ kể cả là đại tế tư Truyền Kỳ tam giai đều không thể sử dụng thần thuật. Người khổng lồ cao trên mười mét này, một đầu ngón tay đều có thể đâm chết nàng.
Lúc này, Cố Dương mở miệng nói, “Ngươi không phải la Ma Tâm Lĩnh Chủ.”
Ánh mắt hung tàn bạo ngược của người khổng lồ kia rơi lên trên người hắn, trên mặt tràn đầy chán ghét và thù địch, “Nhân loại âm hiểm dơ bẩn ——”
Cố Dương đảo mắt qua, nhìn sang thân cây bên trái nào đó, nói, “Tìm được ngươi!”
Vèo một cái, hắn đã biến mất ngay tại chỗ.
Nháy mắt tiếp theo, hắn xuất hiện bên cạnh một thân cây, vừa chìa tay, túm lấy một thứ từ trên thân cây xuống, chính là con sóc có cái đầu màu xám.
Sau khi vật nhỏ này bị bắt, hoảng hốt giãy giụa, nhưng lại có vẻ vô lực như thế.
“Buông nó ra!”
Nữ khổng lồ kia thay đổi sắc mặt, quát lên một tiếng, sải bước dài tiến về phía Cố Dương.
Thân hình nàng vĩ đại, động tác lại vô cùng mạnh mẽ, tốc độ thật nhanh, hai bước chân đã đến trước mặt Cố Dương, giơ tay chụp về phía hắn.
Vù ——
Một chưởng này mang lên một luồng gió mạnh, có thể thấy được lực lượng của nàng mạnh mẽ đến cỡ nào.
Cố Dương một tay túm lấy con sóc kia, vì đang ở trong lĩnh vực cấm ma nên không có cách nào lấy được binh khí trong không gian ngự thú. Đối mặt với bàn tay của người khổng lồ có hình thể lớn hơn hắn gấp bốn năm lần, hắn không tránh không né, đấm ra một quyền.
Bốn tinh linh ở đây nhìn thấy một màn như vậy đều sợ đến thay đổi sắc mặt, không đành lòng nhìn.
Người khổng lồ có chiều cao trên mười mét là giống loài cực kỳ hiếm thấy, thần lực trời sinh, đủ để so với cự long. Người trưởng thành khổng lồ có thể vật lộn với ma thú siêu giai.