Ta Nhân Sinh Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 497: Ba mươi ba trọng thiên




Tần Vũ, uổng có một thân vũ lực, trên chính trị lại không điểm, lẻ loi một mình đã định khiêu chiến thiên hạ, cuối cùng sẽ thất bại đều không hề kỳ quái.

Mười vị Kiếm Thánh, dựa vào thần binh tuyệt thế bắt nạt người khác, kể cả Tông Sư bảng đều không lên được. Không có thần binh tuyệt thế thì không là gì cả.

Trình Thiên Tâm, thực lực quá thấp, còn chưa tới được Thần Thông cảnh, chỉ có thể là một quân cờ trong tay đại nhân vật, cũng xứng làm anh hùng?

Cho đến lúc này, nhân vật có thể nhận được phần lớn đệ tử Văn viện thừa nhận có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Cố Dương chính là một trong số đó, hơn nữa hắn tuyệt đối là một người đặc thù nhất.

Trưởng thành giống như Truyền Kỳ kia vẫn là thứ yếu, điều chân chính khiến đệ tử Văn viện bội phục sát đất là mị lực không gì sánh kịp của hắn.

Quyến rũ vào tay gần một nửa hồng nhan tuyệt thế trên Hồng Nhan bảng, cam tâm tình nguyện cùng hầu một phu, làm được như vậy chân chính có thể được xưng tụng là chưa từng có ai, về sau cũng sẽ không có người khác.

Nữ nhân bên người hắn, có đương kim thái hậu, nữ nhân cực kỳ có quyền lực ở Đại Chu.

Có người đã từng là vương phi, vì hắn mà không để ý đến ánh mắt thế tục.

Có Sở Tích Nguyệt, Tào Y Y đích truyền của chín gia tộc lớn trong thiên hạ.

Thậm chí có cả đệ tử thủ tịch của Văn viện, Diệp Lăng Ba đại năng Thượng Cổ chuyển thế trong truyền thuyết…

Còn hai vị khác, Tô Thanh Chỉ và Lăng Linh, tuy rằng danh khí không lớn như vậy, nhưng đều có tu vi Thần Thông cảnh, với độ tuổi của các nàng thì có thể nói là kỳ tài tuyệt thế.

Là nam nhân, Cố Dương có thể nói là người chiến thắng trong cuộc sống, thành tựu như vậy đủ để khiến nam tử trẻ tuổi trong thiên hạ quỳ bái.

Phần lớn đệ tử của Văn viện đều là nam tử, đều không hề ngoại lệ.

Lúc này, trước cửa Trích Tinh các, Diệp Lăng Ba mặc bộ trường sam đứng đó, sóng mắt như nước, chờ Cố Dương đi qua rồi sóng vai vào bên trong.

Một màn như vậy giống như danh họa tuyệt thế ở trong mắt người khác.

Trong lòng bọn họ chỉ có hâm mộ.

“Kim Thân tam trọng.”

Cố Dương không khỏi khẽ tán thưởng tốc độ tiến bộ cực nhanh của Diệp Lăng Ba.

Lần trước gặp mặt là hơn một tháng trước.

Đại năng Thượng Cổ chuyển thế này, thật sự khác biệt.

“Bất Lậu cảnh tam trọng thiên!”

Kinh ngạc trong lòng Diệp Lăng Ba còn sâu hơn hắn.

Lần trước gặp mặt hắn mới vừa đến Bất Lậu cảnh mà thôi, hiện giờ đã là Bất Lậu cảnh tam trọng thiên rồi.

So sánh ra, chút tiến bộ của nàng có thể coi như bé nhỏ không đáng kể rồi.

Rất nhanh, nàng nói đến chuyện chính, “Lần trước ngươi giết một vị Nguyên Anh của Cổ Giang kiếm phái, bọn họ sẽ không chịu để yên.”

“Ta biết.”

“Trong Cổ Giang kiếm phái có một tu sĩ Hóa Thần kỳ, tương đương với Thiên Nhân cảnh.”

“Ta cũng biết.”

Diệp Lăng Ba hỏi, “Vì sao lại định mạo hiểm nguy hiểm này?”

Cố Dương nói, “Văn chưởng giáo sắp đột phá, thật ra nàng đã sớm bị tu sĩ bản địa của Thủy Nguyệt động thiên phát hiện rồi, ta phải đi giúp nàng.”

Văn Giác, chưởng giáo Đạo môn, Bất Lậu cảnh tam trọng thiên, cách Thiên Nhân chỉ có một bước ngắn.

Nàng ở trong Thủy Nguyệt động thiên tìm kiếm cơ hội đột phá đã rất lâu rồi.

Trong một lần mô phỏng trước đó, khi Văn Giác định đánh sâu vào Thiên Nhân cảnh đã bị rơi vào vây giết của tu sĩ Nguyên Anh bản địa, nên thất bại trong gang tấc.

Lần trước giết hoàng đế đã thiếu nhân tình của nàng, tự nhiên phải giúp nàng một tay.

Hơn nữa Đại Chu có thể nhiều thêm một cường giả Thiên Nhân là một chuyện tốt.

Đến lúc đó, trong phe cánh của hắn có viện trường dần dần khôi phục, còn có Văn Giác mới vừa đột phá, ứng đối với nguy cơ trong tương lai sẽ có thể nhiều thêm một lực chiến đấu.

Diệp Lăng Ba hơi kinh hãi, nàng không biết hắn nhận được tin tức từ đâu, nhưng mà hắn không phải loại người ăn nói lung tung.

Nàng hơi ngưng trọng hỏi, “Ngươi có nắm chắc không?”

Thủy Nguyệt động thiên, không chỉ có một Cổ Giang kiếm phái, tổng cộng có vài vị Thiên Nhân. Số lượng Nguyên Anh cộng lại cũng có chừng vài chục vị.

Lực lượng khổng lồ như vậy cũng không phải hai Bất Lậu cảnh tam trọng thiên có thể chống đối lại được.

“Có.”

Cố Dương nói lời này rất tự tin.

Trước khi hắn tiến đến đã sử dụng một lần mô phỏng, xác nhận không có nguy hiểm gì rồi mới có một hành trình đi Thủy Nguyệt động thiên này.

Diệp Lăng Ba không nói thêm gì nữa.

Không bao lâu, bọn họ đã đến tầng cao nhất, Diệp Lăng Ba mở cửa vào thông đến Thủy Nguyệt động thiên. Hai người cất bước đi vào.

Cổ Kiếm sơn, trên ngọn núi cao nhất có một Cổ Kiếm đường.

Nơi này là hạch tâm của tông môn Cổ Giang kiếm phái, chưởng môn ở lại đây.

Một người trung niên mặc áo bào màu tím đang nhắm mắt nuôi kiếm, đột nhiên, trường kiếm cổ xưa trong tay kịch liệt chấn động lên.

Hắn mở to mắt, trong mắt lóe lên vẻ mãnh liệt, “Lại vẫn dám hiện thân!”

Trước đó, một vị đệ tử chân truyền chết, hắn không hề để trong lòng.

Nhưng Tịch Hàn sơn chủ cũng bị giết thì hắn không cách nào ngồi yên không để ý đến được rồi.

Cổ Giang kiếm phái chỉ có chín phong chủ mà thôi. Tịch Hàn sơn chủ chết là một tổn thất rất lớn đối với môn phái.

Hơn nữa một vị phong chủ bị người giết, nếu như không thể lấy lại danh dự được, người đời sẽ nhìn Cổ Giang kiếm phái như thế nào?

Hắn vung tay áo lên, mấy đường ánh sáng bay ra ngoài, phân tán ra về phía các ngọn núi.

Một lát sau, vài đường kiếm quang bay tới, tất cả các phong chủ hiện có ở trong tông môn đều đến cả rồi.

Một vị phong chủ trong đó hỏi, “Chưởng môn gọi chúng ta đến, không biết có chuyện gì quan trọng?”

Chưởng môn lạnh lùng nói, “Hung thủ sát hại Lý sư huynh lại xuất hiện, mời chư vị ra tay, tiêu diệt kẻ này, báo thù cho Lý sư huynh.”

Vài vị phong chủ vừa nghe xong đều nói, “Xin tuân theo pháp chỉ của chưởng môn.”

Sau đó bốn vị phong chủ biết rõ được vị trí của người ngoại vực đã sát hại Tịch Hàn sơn chủ đã đằng đằng sát khí rời đi.

Bốn tia sáng bay ra từ Cổ Kiếm sơn, tin tức này nhanh chóng truyền khắp thiên hạ.

Là một trong danh môn đại phái, không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm nơi này, động tác lớn như vậy tự nhiên không thể gạt được tai mắt của người khác.