Trong lòng hắn vừa động, tự mình giấu mình, đây là đặc điểm mà linh bảo mới có.
Chẳng lẽ đây là một linh bảo sao?
Nếu thật sự như vậy, thế hắn đã nhặt được bảo bối rồi.
Lấy ánh mắt của hắn, tự nhiên nhìn ra được trong lá cờ này, cán cờ và mặt cờ không phải là một thể. Hắn dùng lực tách mặt cờ và cán cờ ra.
Mặt cờ, hoặc nói là một bức bản đồ mới là bộ phận có giá trị nhất.
Về phần cột cờ chỉ là một pháp bảo phổ thông mà thôi.
Cố Dương thu hồi bản đồ kia trước, sau đó lại lấy đồ từ trên thi thể này, trong túi trữ vật chứa vài pháp bảo, nhìn sáng rọi trên đó đều không phải vật phàm.
Còn có một vài vật nhỏ vụn vặt như ngọc bội, bản đồ linh tinh gì đó.
Hắn thu tất cả vào, rồi mới nhìn về phía Hoàng Vĩnh Khang, hỏi, “Nói đi, thứ này là cái gì?”
Hoàng Vĩnh Khang hơi lúng túng, “Tiền bối, thật ra ta không biết.”
“Ngươi cũng không biết?”
“Đúng vậy, hôm qua ta đi qua Tây Minh sơn, thấy một đường bảo quang chiếu lên cao, cho rằng là có dị bảo gì đó xuất thế nên đuổi tới. Vừa vặn nhìn thấy lão ma này đang thi triển thần thông, mở cấm chế của một động phủ ra.”
“Đã đụng phải rồi, ta khẳng định không thể bỏ qua được đúng không, nên dùng linh sủng của ta lấy món đồ này ra trước một bước. Sau đó lão ma đầu đuổi theo ta một ngày một đêm.”
“Nếu không phải tiền bối kịp thời đuổi tới, ta khẳng định chết chắc. Thứ này vừa vặn hiếu kính tiền bối. Lão ma đầu kia coi trọng như vậy, nhất định là đồ tốt.”
Miệng của Hoàng Vĩnh Khang thật sự lưu loát, rất nhanh đã nói xong chân tướng sự việc.
Cố Dương đang định mở miệng, đột nhiên thay đổi sắc mặt, ngẩng đầu lên nhìn.
“Tặc tử, nạp mạng đi!”
“Tới thật nhanh!”
Trên mặt Cố Dương nhiều thêm vài phần ngưng trọng, kẻ đuổi giết bất ngờ xuất hiện này nhất định là người của Cổ Giang kiếm phái không phải nghi ngờ.
Đối với việc bọn họ đuổi tới, hắn đã sớm có chuẩn bị.
Nhưng mà hắn không ngờ được đối phương lại có pháp thuật che giấu tung tích, sau khi đến đây ở khoảng cách gần rồi đột nhiên đánh úp.
Đồng thời với âm thanh vang lên, một đường sát ý rét lạnh từ trên trời giáng xuống.
Bầu trời vì vậy mà u ám, từ bốn phương hướng đều có một đường kiếm quang đánh xuống, mang theo cảm giác áp bách vô cùng, trấn áp không gian bốn phía lại.
Bốn bóng dáng theo đó xuất hiện.
Pháp lực của bọn họ giống như gắn bó thành một thể, đã vượt qua Nguyên Anh hậu kỳ, giống như đã đến một cấp bậc khác.
“Tứ Tượng kiếm trận, là Cổ Giang kiếm phái!”
Hoàng Vĩnh Khang chẳng qua chỉ là Kim Đan nho nhỏ, lại bị phong tỏa trong kiếm trận khủng bố đến cực điểm này. Trái tim nhỏ bé run rẩy một trận, đặc biệt là sau khi nhận ra được lai lịch của trận pháp này, trong lòng càng thêm tuyệt vọng.
Tứ Tượng kiếm trận là một trong những trận pháp át chủ bài của Cổ Giang kiếm phái, do bốn cường giả Nguyên Anh kỳ kết thành, điểm mấu chốt nhất là cần bốn phi kiếm cấp bậc thuần dương.
Trong lịch sử, khi Cổ Giang kiếm phái còn chưa thành danh môn đại phá đã gặp phải một kẻ địch mạnh trước nay chưa từng có tấn công sơn môn. Mắt thấy sẽ bị diệt môn.
Vào thời điểm cuối cùng, ở ngoài sơn môn do bốn vị Nguyên Anh kỳ sau cùng bày ra Tứ Tượng kiếm trận mới giết ngược kẻ địch mạnh kia.
Từ đây, cái tên Tứ Tượng kiếm trận đã truyền khắp thiên hạ.
Có thể nói, chính vì dựa vào uy danh của Tứ Tượng kiếm trận này, Cổ Giang kiếm phái đã chống chọi được thời kỳ gian nan nhất, môn phái có thể quật khởi, không thể bỏ qua công lao của kiếm trận này.
Lúc đó, người bày ra Tứ Tượng kiếm trận chỉ là bốn vị Nguyên Anh sơ kỳ đã chém giết được một vị Nguyên Anh hậu kỳ. Có thể thấy được uy lực của nó vĩ đại cỡ nào.
Hiện giờ người bày ra kiếm trận là một vị Nguyên Anh hậu kỳ cộng thêm ba vị Nguyên Anh trung kỳ. Uy lực mạnh hơn lần trước không biết bao nhiêu lần.
Từ khi Hoàng Vĩnh Khang xuất đạo đến nay, kỳ ngộ không ít, luôn bị cuốn vào trong đủ loại sóng gió, nhiều lần cực kỳ nguy hiểm, nhưng lại luôn nhận được ưu việt vĩ đại.
Nhưng một lần này, kẻ địch mà hắn phải đối mặt lại mạnh mẽ trước nay chưa từng có.
Bốn vị Nguyên Anh, lại còn là cường giả xuất thân từ danh môn đại phái như Cổ Giang kiếm phái này.
Hoàng Vĩnh Khang bị đường kiếm ý khủng bố kia chấn nhiếp, tâm tình dao động, có một cảm giác tai vạ sắp đến.
Xong rồi, lần này thật sự xong rồi, lão tử còn chưa từng hưởng hương vị của nữ nhân đâu, hôm nay lại phải chết ở đây…
Hắn sinh lòng hối hận, không nên tham lam như vậy, đi trêu chọc lão ma đầu U Minh lão tổ kia.
Nếu như trời cao lại cho hắn một cơ hội…
…
Trên bầu trời, Hồng Phong phong chủ đã phong tỏa chặt chẽ người đến từ ngoại vực kia, dường như nàng có thể cảm ứng được một luồng oan hồn của sư huynh từ trên thân người kia.
Sư huynh, xem ta báo thù cho huynh!
Nàng và Tịch Hàn phong chủ cùng bái một sư phụ.
Khi nàng mới nhập môn, tu vi thấp kém, sư huynh là đại sư huynh, đã có tu vi Trúc Cơ.
Lúc đó là sư huynh dạy nàng, dẫn nàng nhập môn.
Đối với nàng mà nói, Tịch Hàn phong chủ không chỉ là sư huynh, càng giống như sư phụ.
Hai huynh muội các nàng một trước một sau đột phá đến Nguyên Anh kỳ, đảm đương vị trí phong chủ, nhất thời truyền thành giai thoại.
Theo tu vi của nàng không ngừng tăng lên, đến Nguyên Anh hậu kỳ, sư huynh cũng trở thành trợ lực lớn nhất trên con đường tranh đoạt vị trí môn chủ của nàng.
Ai ngờ sư huynh lại bị người giết chết.
Sao hắn dám chứ?
Lúc này, Hồng Phong phong chủ cuối cùng đã nhìn thấy được kẻ thù sát hại sư huynh, đó là một nam tử còn quá trẻ, dáng vẻ không có gì khác người của thế giới này.
Hắn giống như nữ nhân kia, tất cả tu vi đều thu liễm lại, nhìn giống như phàm nhân.
Nếu không phải có đường ấn ký do nguyên thần của sư huynh lưu lại, cho dù nàng gặp được đều sẽ không nhận ra người trước mắt là người sát hại sư huynh.
“Dám can đảm sát hại Tịch Hàn phong chủ của Cổ Giang kiếm phái ta, ngươi có biết tội của ngươi không?”
Hồng Phong phong chủ từ trên cao nhìn xuống, lúc này, nàng nắm Tứ Tượng kiếm trận trong tay, ở trong trận pháp nàng chính là chúa tể.
Đây là một cảm nhận cực kỳ huyền diệu, giống như bước chân vào một lĩnh vực khác.