Kim ấn kia cũng vậy, mà bản thân Ngụy đế cũng thế, phong cách mới vừa rồi chính là đã đi qua giới hạn đối với Nhân Hoàng kiếm. Bị chết tuyệt đối không oan.
Vèo –
Phản ứng của Bích Thủy chân nhân không hề chậm, đã thu hồi phi kiếm linh bảo về. Sợ sinh ra va chạm với Nhân Hoàng kiếm.
Mặc dù thanh Bích Thủy kiếm này của hắn là linh bảo, nhưng nào có thể so sánh được với Nhân Hoàng kiếm trong truyền thuyết kia.
Lỡ như xảy ra va chạm, bị thương đến linh bảo này, vậy hắn hối hận đã không còn kịp.
…
[Nhận được năm ngàn điểm năng lượng, số dư trước mắt sáu ngàn ba trăm điểm.]
[Nhận được năm ngàn điểm năng lượng, số dư trước mắt một vạn một ngàn ba trăm điểm.]
Cố Dương nhìn nam tử mặc long bào kia và ngũ trảo kim long trên đỉnh đầu hắn bụi tan khói diệt trong nháy mắt, cũng hơi sửng sốt.
Chờ đến khi trước mắt xuất hiện hai nhắc nhở, mí mắt kịch liệt nhảy lên.
Nhân Hoàng kiếm uy vũ!
Trong lòng Cố Dương không khỏi kinh thán.
Nói thật, hắn lấy Nhân Hoàng kiếm ra vốn không nghĩ gì nhiều, thuần túy vì thần binh này dễ dùng nhất.
Hắn vốn định sử dụng Trảm Huyền kiếm pháp, đón đỡ thanh phi kiếm định giết tới kia.
Ai ngờ mới vừa rút Nhân Hoàng kiếm ra thì nó lại tự động bộc phát, chém người mặc long bào, trên đầu có ngũ trảo kim long bên cạnh.
Chờ Cố Dương phản ứng lại kịp thì trước mắt đã nhảy ra hai nhắc nhở.
Một là ban thưởng do đánh chết cường giả Thiên Nhân kia.
Một cái khác là gì vậy?
Chẳng lẽ là ban thưởng sau khi hủy diệt một món linh bảo sao.
Một vị Thiên Nhân chân chính thế mà lại đáng giá như vậy.
Năm ngàn điểm năng lượng!
Trước đó hắn giết chết tông chủ kia của U Minh tông chỉ nhận được một ngàn điểm thôi, xem ra chỉ là ngụy Thiên Nhân. Cách Thiên Nhân cảnh chân chính còn kém rất xa.
Cố Dương nhìn hai cường giả Thiên Nhân khác bị một kiếm mới vừa rồi chấn nhiếp, nâng Nhân Hoàng kiếm lên ngang người, ánh mắt sâu thẳm. Không chủ động ra tay.
Thực lực hiện giờ của hắn còn kém Thiên Nhân cảnh một chút, nếu thật sự đánh nhau sẽ phải chịu thiệt.
Quan trọng nhất là sau khi Nhân Hoàng kiếm chém giết tên đi quá giới hạn xưng đế kia rồi yên lặng đi. Không có sự trợ giúp của Nhân Hoàng kiếm, hắn muốn giết hai vị Thiên Nhân kia đã là chuyện không có khả năng.
Nhưng mà đối phương lại không biết.
Hiện giờ việc hắn phải làm chính là uy hiếp về chiến lược.
Tình thế lúc này, bên đối phương hai người, bên mình ba người, nhìn hư bên mình chiếm ưu thế.
Trên thực tế hai người phía đối phương lại là chiến lực Thiên Nhân thật sự.
Còn bên mình thì sao, thực lực của viện trưởng còn chưa hoàn toàn khôi phục, lại bị trọng thương. Văn Giác mới vừa đột phá, đoán chừng kể cả một chút tiên thuật còn chưa nắm giữ, cộng thêm hắn.
Thật sự phải đánh, kết cục khó lường.
…
Tuy rằng Bích Thủy chân nhân và Thân Bất Lệnh bên kia kiêng kỵ thần uy của Nhân Hoàng kiếm, nhưng không bị dọa đến xoay người bỏ chạy.
Lấy ánh mắt của bọn họ tự nhiên nhìn ra được, tiểu tử Nguyên Anh kỳ kia cũng không chân chính nắm giữ được Nhân Hoàng kiếm trong tay.
Chí bảo cấp bậc như này cũng không phải tiểu tử Nguyên Anh có thể nắm giữ được.
Bây giờ không giống ngày xưa, vào thời đại Thượng Cổ từng phát sinh không ít chuyện tu sĩ Nguyên Anh dựa vào tiên thiên linh bảo giết ngược Nhân Tiên.
Nhưng hiện giờ thiên đạo đã sụp đổ, cho dù là tiên thiên linh bảo, dưới sự cọ rửa của thời gian thì lực lượng dùng hết một phần sẽ thành thiếu một phần. Nguyên linh vì bảo vệ bản thân sẽ không tùy tiện tiêu xài lực lượng.
Cho dù Nhân Hoàng kiếm bá đạo như thế nào cũng không thể gặp người là giết. Nếu như vậy, nó vốn không có khả năng tồn tại cho đến bây giờ.
Cho nên hai người không định ra tay, cũng không định rời đi như vậy, tạo thành thế giằng co với ba người Cố Dương như thế.
Hai bên đều đang chờ, chờ đợi trận chiến giữa hai người khác quyết định ra thắng bại.
Hai người kia chính là Phó Vạn Sinh tông chủ Thủy Nguyệt tông, còn có Vân Phiêu Miểu người sáng lập ra Phiêu Miểu tông. Bọn họ thành người quyết định trận đại chiến Thiên Nhân này.
…
“Nhân Hoàng kiếm!”
Người đầu tiên nhận ra Nhân Hoàng kiếm chính là Vân Phiêu Miểu.
Toàn thân hắn giống như được bao phủ trong một tầng sương khói, không biết sử dụng thủ đoạn gì, vừa ra tay đã chế ngự được Phó Vạn Sinh người đệ nhất trong Thủy Nguyệt động thiên. Lộ ra hết phong phạm của kiêu hùng sau màn.
Nhưng mà sau khi hắn phát hiện ra Nhân Hoàng kiếm, khí thế toàn thân lập tức thay đổi, biến thành vô cùng sắc bén. Khí thế lộ ra trong nháy mắt khiến cho tất cả mọi người ở đây cảm thấy áp lực đập vào mặt.
“Đây thật sự là Thiên Nhân sao?”
Cố Dương cảm thấy hơi kinh hãi, người này rốt cuộc có lai lịch gì.
Cảm giác mà người này cho hắn không phải là cường giả Thiên Nhân bình thường.
Trên thế giới này, giữa cường giả Thiên Nhân cũng có phân mạnh yếu.
Đẳng cấp mạnh nhất kia không thể nghi ngờ chính là Hạ đế, Xích Minh thiên tôn.
Hạ đế thì khỏi cần nói, sở dĩ Xích Minh thiên tôn mạnh là bởi vì nó rất có khả năng là đại năng Thượng Cổ, tu vi ban đầu vượt xa Thiên Nhân, chính vì thế giới thay đổi, thiên đạo sụp đổ nên mới hạ xuống đến cảnh giới này.
Đại năng Thượng Cổ như vậy, thực lực tự nhiên không phải Thiên Nhân bình thường có thể sánh bằng.
Hắn hoài nghi, Vân Phiêu Miểu này rất có thể chính là một vị đại năng Thượng Cổ, không biết dùng phương thức gì cẩu sống đến bây giờ.
Nếu quả thật là như vậy, thế phiền toái rồi.
Bốn người bọn họ cộng lại đều không chắc đủ để cho hắn đánh.
Xảy ra vấn đề như vậy, khi ở trong mô phỏng, mình làm sao sống được?
Trước khi Cố Dương ra tay nhất định sẽ tiến hành mô phỏng, biết được không có nguy hiểm mới đánh.
Nhưng mà trong mô phỏng chỉ tóm tắt sơ lược, cụ thể xảy ra chuyện gì thì hắn không cách nào biết được.
Chỉ biết rằng một lần này có sợ hãi nhưng không có nguy hiểm, cứu được Văn Giác, kể từ đây Đại Chu nhiều thêm một cường giả Thiên Nhân.
…
“Không!”
Lúc này, Phó Vạn Sinh đột nhiên hét lớn một tiếng, chỉ thấy chỗ mi tâm của hắn nhiều thêm một con mắt dọc, một tia sáng màu vàng bắn ra từ trong con mắt kia, cuối cùng thoát ra khỏi trạng thái bị giam cầm.