Lúc này hắn giống như thiên thần giáng phàm, thần uy lẫm liệt. Sáng rọi bắn ra từ con mắt chỗ mi tâm, chiếu lên ngay trên người Vân Phiêu Miểu, mây mù xung quanh người hắn lập tức tan đi, lộ ra hình dáng.
Sau khi Phó Vạn Sinh nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, giống như gặp quỷ, “Không có khả năng.”
Trên mặt Vân Phiêu Miểu hiện lên nụ cười lạnh, “Mới vừa rồi khi ta khống chế ngươi thì ngươi nên biết ta là ai rồi chứ.”
“Cho dù ngươi là ai, ngươi đều phải chết!” Vẻ mặt Phó Vạn Sinh biến thành vô cùng lạnh lẽo, trong con mắt chỗ mi tâm đang ngưng tụ tia sáng màu vàng.
“Không nghĩ tới ngươi lại luyện thành thần thông này. Đáng tiếc, nó vô dụng với ta.”
Vân Phiêu Miểu coi như không nhìn thấy tia sáng màu vàng trong con mắt này của hắn, nói, “Ta tự hỏi đối xử với ngươi không tệ, vì sao năm đó lại phản bội ta, thật sự vì nữ nhân này sao?”
Phó Vạn sinh không nói một lời, kim quang chỗ mi tâm bắn ra, khi sắp đến trên người hắn thế mà lại tự động tiêu tán, không cách nào suy giảm được đối phương chút nào.
Vân Phiêu Miểu tiếp tục nói, “Ngươi không muốn nói, không sao, ta biết nói thế nào để khiến ngươi mở miệng. Nàng đang ở trong này, đúng không?”
Một lần này, Phó Vạn Sinh thay đổi sắc mặt.
Cố Dương nghe đối thoại của hai người này, càng nghe càng cảm thấy cổ quái.
Hai người này đã quen biết từ trước, hơn nữa quan hệ không bình thường, sau đó Phó Vạn Sinh phản bội Vân Phiêu Miểu vì một nữ nhân…
Chuyện xưa này sao nghe khoa trương lại giả tạo như vậy chứ?
Về phần nữ nhân kia là ai, vừa nghe đã biết rồi.
Không phải Diệp Lăng Ba thì còn ai vào đây?
Vấn đề là hiện giờ hắn và Diệp Lăng Ba đã kết thành đạo lữ.
Vậy coi là gì?
Tình yêu bốn góc sao?
Cố Dương theo bản năng nhìn về phía chỗ Diệp Lăng Ba, nàng đang ở phía sau cách đó không xa, thấy nàng chau mày, giống như đang hơi bối rối.
Nàng không có bao nhiêu ký ức về thời kỳ Thượng Cổ, nhưng nàng đã kế thừa trí tuệ, linh bảo của kiếp trước, còn có rất nhiều chỗ tốt, tự nhiên phải gánh vác nhân quả tương ứng.
Đây là trốn không thoát.
…
Bích Thủy chân nhân và Thân Bất Lệnh nghe được đối thoại của hai người, không khỏi hai mặt nhìn nhau.
Giữa Vân Phiêu Miểu và Phó Vạn Sinh này rốt cuộc là quan hệ như thế nào?
Nghe như nói năng lung tung, nhưng suy nghĩ lại thì khiến cho bọn họ không nhịn được hơi kinh hãi.
Hai người bọn họ theo bản năng liếc nhìn về phía nữ tử dị vực mới vừa đột phá đến Hóa Thần kỳ kia, đương nhiên cho rằng, nàng chính là nữ nhân trong miệng Vân Phiêu Miểu và Phó Vạn Sinh.
“Ngươi dám!”
Phó Vạn Sinh nghe được uy hiếp của Vân Phiêu Miểu của, đột nhiên biến sắc, trong tay nhiều thêm một vật, đó là một tấm gương đồng. Trong lúc mặt gương chớp lên, trên mặt gương biến ảo vô số cảnh tượng.
…
“Vấn Tâm kính!”
Bích Thủy chân nhân và Thân Bất Lệnh đồng thời lên tiếng kinh hô, hiển nhiên cực kì kiêng kị tấm gương kia.
Vấn Tâm kính, chí bảo trấn tông của Thủy Nguyệt tông, nghe nói là do Thủy Nguyệt thiên quân tổ sư sáng lập ra môn phái truyền lại, danh tiếng của Vấn Tâm kính còn lớn hơn Sơn Hà đồ tiên thiên linh bảo này.
Năm đó Thủy Nguyệt thiên quân dựa vào chí bảo này đã dẹp yên tất cả thế lực bản địa của Thủy Nguyệt động thiên. Định ra địa vị của Thủy Nguyệt tông tại thế giới này.
Dưới Vấn Tâm kính, thiên quân bị giết còn có ba vị.
Đến nay uy danh của linh bảo Thiên giai này vẫn truyền lưu trong thế giới này.
Phải biết rằng, Bích Thủy kiếm của Bích Thủy chân nhân, còn có hồ lô của Thân Bất Lệnh kia đều chỉ là linh bảo Nhân giai mà thôi.
Linh bảo từ thấp đến cao, chia ra Nhân giai, Địa giai, Thiên giai. Tương ứng với Nhân Tiên, Địa Tiên, Thiên Tiên.
Cấp bậc này cao hơn linh bảo của bọn hắn hai giai.
Vậy có ý nghĩa rằng thiên đạo ẩn chứa trong linh bảo này cao sâu hơn nhiều.
Nếu Phó Vạn Sinh có thể thúc giục uy lực của Vấn Tâm kính, cho dù chỉ có một chút, đoán chừng ở đây không một ai có thể ngăn cản được.
Một chuyến này, trong lòng bọn họ nhất thời có xúc động định xoay người bỏ chạy.
…
Mắt thấy Phó Vạn Sinh dùng Vấn Tâm kính trong tay chiếu về phía Vân Phiêu Miểu, trên mặt gương sáng lên sáng rọi đủ màu, lập tức dừng trên tấm hình, ấn chiếu ra bóng ngược của Vân Phiêu Miểu.
“A!”
Chợt nghe Vân Phiêu Miểu khinh miệt cười một tiếng, tay khẽ vẫy, chỉ thấy bóng dáng trên mặt gương kia khựng lại, sáng rọi ảm đạm xuống.
Sau đó một chấn động mãnh liệt, thoát khỏi khống chế của Phó Vạn Sinh, bay vào trong tay hắn.
Biến hóa lần này ngoài dự đoán trước của tất cả mọi người.
Không ai ngờ tới Vân Phiêu Miểu lại dễ dàng chiếm được linh bảo Thiên giai từ trong tay Phó Vạn Sinh.
Ánh mắt của Bích Thủy chân nhân và Thân Bất Lệnh đều trở nên hơi dại ra.
Vậy cũng được?
Đảo ngược này cực nhanh, khiến cho bọn họ phản ứng không kịp.
Đó chính là linh bảo Thiên giai đó, nói cướp là cướp, còn giảng đạo lý không vậy?
…
“Ngươi thế mà lại định dùng pháp bảo của ta để đối phó với ta, thật sự ngu không ai bằng.”
Vân Phiêu Miểu nói xong lời châm chọc, trên mặt lại hơi thất vọng, “Ta vốn tưởng rằng ngươi phản bội ta là vì có chí lớn cỡ nào, cầu trường sinh đạo quả. Ai ngờ thế mà lại chỉ vì một nữ nhân.”
“Biết không? Hơn một ngàn năm qua ta luôn luôn quan sát ngươi. Nhưng mà ngươi lại khiến cho ta thất vọng tột độ.”
Vân Phiêu Miểu nói xong, giọng điệu lại trở nên cực kì phẫn nộ, “Không ôm chí lớn, không muốn phát triển, toàn bộ tài nguyên thế giới đều cho ngươi sử dụng, lại không định tiến thêm một bước.”
“Nhân từ nương tay, có người cạnh tranh khác xuất hiện, không lấy ra thủ đoạn lôi đình diệt sát mà mặc cho lớn lên. Nuôi hổ gây họa. Nếu không như thế, nào có chuyện như hôm nay?”
“Nghĩ tới ta tung hoành một đời, từ trong sơn thôn nhỏ đi ra, đến chủ nhân thế giới, chưa bao giờ thất bại, kết quả lại ngã trong tay ngươi đồ phế vật này!”
Vân Phiêu Miểu nói xong lời cuối cùng, gần như gầm lên.
…
Người ở bên cạnh nghe được lời hắn nói, trên mặt đều lộ vẻ kinh hãi.
Chủ nhân thế giới?
Từ này khiến cho người ta không khỏi suy nghĩ sâu xa.
Đặc biệt là Bích Thủy chân nhân và Thân Bất Lệnh hai thổ dân bản địa này.
Từ xưa đến nay, ở Thủy Nguyệt động thiên này có tư cách xưng là chủ nhân thế giới chỉ có duy nhất một vị, đó chính là Thủy Nguyệt thiên quân Thiên Tiên đỉnh phong từng tung hoành vô địch.