Ta Nhân Sinh Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 518: Chém Thiên Tiên




Lĩnh vực cấm ma đương nhiên không phải vô địch, nếu không, ở trong mô phỏng cũng sẽ không thể bại trong tay cường giả Thiên Nhân.

Nói cách khác, khi lĩnh vực cấm ma đối phó với cường giả Thiên Nhân cấp của thời điểm, không hề dùng tốt như vậy.

Nhưng mà hiện giờ hắn vừa mở lĩnh vực lại khiến cho lực lượng của tiên thiên linh bảo mất đi hiệu lực, chuyện này thật cổ quái.

Về bản chất lực lượng của tiên thiên linh bảo thế mà lại không bằng Thiên Nhân?

Cố Dương nhìn Vân Phiêu Miểu, cười như không cười nói: “Không phải ngươi sợ đấy chứ?”

Vân Phiêu Miểu không thay đổi sắc mặt, nói, “Nếu vào thời đại Thượng Cổ, tự nhiên phải nhường ngươi ba phần. Nhưng mà sau khi thiên đạo sụp đổ thì tình cảnh của Đại La Kim Tiên càng thêm nguy hiểm. Vị tiên tôn kia đã bản thân khó bảo toàn, nào có rảnh rỗi để ý đến chết sống của ngươi một Nguyên Anh nho nhỏ?”

Cố Dương đột nhiên vỗ tay một cái, nói, “Ta biết, ngươi đang kéo dài thời gian.”

“Nếu không, lấy phương pháp của ngươi, vốn khinh thường nói nhiều lời như thế với ta Nguyên Anh kỳ này, tùy tay giết ta rồi. Cho nên, từ đây có thể suy luận ra, bây giờ ngươi không giết được ta. Ta nói đúng không?”

Lời này vừa ra, tất cả mọi người ở đây kinh ngạc.

Bọn họ nhìn Cố Dương, lại nhìn Vân Phiêu Miểu, thấy hắn không nói chuyện, vẻ mặt hơi khinh thường.

Hắn không ra tay!

Không có phản ứng, bản thân nó đã là một loại phản ứng.

Tâm tư của bọn họ bỗng chốc linh hoạt lên, tuy rằng không biết vì sao Vân Phiêu Miểu không ra tay, nhưng thật hiển nhiên, hắn bị hạn chế nào đó.

Vậy nói lên rằng “Thiên Tiên” này không phải không thể chiến thắng.

“Thiếu chút đã bị ngươi hù dọa rồi.”

Cố Dương biết trước kết quả rồi đẩy ngược về. Miễn hắn là một con hổ giấy, phỏng đoán ra hư thực của hắn cũng không phải chuyện khó khăn lắm.

“Nếu ta không đoán sai, ngươi vốn không cách nào nắm được Sơn Hà đồ trong tay đi?”

“Biết sơ hở của ngươi ở đâu không? Là chính ngươi nói cho ta, ngươi nói ngươi quan sát Phó Vạn Sinh hơn một ngàn năm, nếu như ngươi có thực lực như vậy, sao có thể chờ trên ngàn năm. Ngươi đã sớm đánh đến Thủy Nguyệt động thiên, đánh chết phản đồ này ngay tại chỗ rồi.”

“Cho nên, chân tướng chỉ có một, ngươi chỉ tạo ra cơ hội một chọi một với Phó Vạn Sinh như vậy, mượn dùng lực lượng của hắn mới có thể sử dụng một tia uy lực của Sơn Hà đồ.”

Cố Dương nói xong, đột nhiên chém ra một kiếm.

Chiêu thức thứ hai của Trảm Huyền kiếm pháp, Trảm Nguyên!

Một kiếm này trực tiếp chém xuống đầu Phó Vạn Sinh ở bên cạnh, lực lượng khủng bố chém chết cường giả vô thượng Hóa Thần trung kỳ này ngay tại chỗ.

Biến cố này hoàn toàn ngoài dự đoán trước của tất cả mọi người.

Giây tiếp theo, đám người Bích Thủy chân nhân, Thân Bất Lệnh, viện trưởng và Văn Giác ở đây phát hiện không gian giam cầm quanh người biến mất.

Tiểu tử này nói lại là thật!

Bốn người đều kinh ngạc không hiểu.

[Nhận được một vạn điểm năng lượng, số dư trước mắt hai vạn một ngàn ba trăm điểm.]

Phát tài!

Cố Dương nhìn thấy nhắc nhở này, vui sướng trong lòng khó có thể hình dung được.

Hơn hai vạn điểm, đây là một con số trước nay chưa từng có.

Ta con mẹ nó thật là một thiên tài!

“Này –”

Diệp Lăng Ba thấy Cố Dương một kiếm chém Phó Vạn Sinh, khẽ nhếch miệng lên, định nói gì đó nhưng lại không nói nên lời được gì.

Nàng mới vừa vặn biết được kiếp trước của mình, tuy rằng chỉ biết được đại khái, nhưng có một điểm không hề nghi ngờ gì, Phó Vạn Sinh này là nhân quả của nàng.

Vào kiếp trước, khi Phó Vạn Sinh vẫn là nguyên linh của Sơn Hà đồ, vì nàng đã phản bội chủ nhân Thủy Nguyệt thiên quân.

Sau đó đạt thành hiệp nghị với viện trưởng, một loạt thao tác đưa nàng đến Đại Chu chuyển thế chắc đều ra từ tay hắn.

Phó Vạn Sinh, nam nhân trước đây nàng chưa từng gặp này, là ân nhân của nàng không thể nghi ngờ.

Hiện giờ hắn thế mà lại bị Cố Dương một kiếm chém giết.

Một bên là ân nhân, một bên là đạo lữ.

Trong lúc nhất thời tâm tình của Diệp Lăng Ba cực kỳ mâu thuẫn.

Toàn bộ quá trình Cố Dương chém giết Phó Vạn Sinh, Vân Phiêu Miểu đều không phản ứng gì.

Chờ sau khi người chết rồi, hắn cười lạnh một tiếng, nói, “Thì tính sao?”

Phó Vạn Sinh vừa chết, Vấn Tâm kính trong tay hắn sẽ giải thoát.

Lấy thực lực hiện giờ của hắn, mỗi lần sử dụng Vấn Tâm kính chỉ có thể đối phó với một kẻ địch.

Nếu như không nghe lời, cần gì phải phiền toái như vậy, Vấn Tâm kính chiếu lên, những người này đã sớm chết.

Giống như Cố Dương nói, thực lực của hắn còn chưa đến trình độ nghiền áp toàn trường. Có thể khống chế được thế cục, xây dựng ra khí thế vô địch là vừa đúng dịp.

Một trận chiến năm đó, vì nguyên linh của Sơn Hà đồ phản bội, hắn thiếu chút nữa đã triệt để ngã xuống, cuối cùng chỉ còn lại một chút chân linh không diệt.

Những năm này, dưới cọ rửa của thời gian vô tận, một chút chân linh kia của hắn đã gần như bị ma diệt.

Hơn một ngàn năm trước, hắn thật sự không chống đỡ nổi, rời khỏi mảnh hư không kia, một chút chân linh trở lại Thủy Nguyệt động thiên, hao hết một chút lực lượng cuối cùng, bảo vệ được chân nguyên đi đầu thai.

Từ đây, tất cả dấu vết của Thiên Tiên đều không tồn tại nữa, cần làm lại từ đầu.

Một đời này hắn tên là Vân Phiêu Miểu, bởi vì khi sinh mẫu của hắn sinh hắn ra đã mơ thấy một Tiên cảnh mờ mịt, vì vậy đã lấy cái tên này.

Hắn dựa vào nội tình thâm hậu, bắt đầu từ số không, làm từng bước tu luyện thẳng đến Hóa Thần sơ kỳ.

Sau đó lại không cách nào tăng lên được nữa.

Một vì giới hạn của tư chất trong thân thể này, hai là do sự biến hóa của thiên đạo, sau khi đến Hóa Thần kỳ rồi, gần như chính là cực hạn mà trời đất có thể tiếp napj được, muốn xa hơn một chút nữa đều cực kỳ khó khăn.

Muốn tiến thêm một bước nữa, chỉ có đoạt lại Vấn Tâm kính mới có thể.

Hắn đã từng đến sơn môn của Thủy Nguyệt tông hiện giờ nhìn xem, bố trí có hình có dáng, chỉ cần có hai Nguyên Anh tọa trấn, hắn rất khó tấn công vào được.

Thủy Nguyệt tông hiện giờ có bảy, tám Nguyên Anh.

Hắn là người vô cùng cẩn thận, chuyện không nắm chắc tuyệt đối không làm, nên bỏ qua tính toán cường công.

Sau đó hắn luôn tìm cơ hội, một cơ hội tiếp xúc chính diện với Phó Vạn Sinh.