Cố Dương không hề có cảm xúc buồn lo khi ly biệt quá nhiều, hiện giờ ở trong lòng hắn còn không chứa nổi thứ này.
Thật ra mới vừa rồi hắn đã định nói, đợi lần sau khi gặp mặt, nói không chừng tu vi của bọn họ đã chênh lệch đến càng lớn hơn.
Nhưng nghĩ đến nếu như thật sự nói ra lời này đúng là tổn thương đến người khác, cho nên mới không nói ra.
Cách đại hội Dao Trì chỉ còn thời gian năm ngày.
Thực lực hiện giờ của hắn cách Thiên Nhân cảnh còn kém một chút.
Đừng thấy hắn mới vừa rồi đã giết chết hai cường giả cấp bậc Thiên Nhân. Một người là nhờ công lao của Nhân Hoàng kiếm, không hề liên quan gì đến hắn cả.
Một người khác là bởi vì có chân linh của Phó Vạn Sinh hỗ trợ, giữ chân Vân Phiêu Miểu lại.
Nếu không, uy lực của một kiếm kia có mạnh nữa, đánh trúng người hay không đều bận rộn vô ích.
Tất cả chỗ Dao Trì tiên cung đều là cường giả tồn tại từ thời Thượng Cổ cho đến nay, không có một ai dễ chọc.
Hiện giờ hắn đã là đỉnh phong của Bất Lậu cảnh tam trọng thiên, đặt ra ở trước mặt hắn chỉ có một con đường, đó là đột phá đến Thiên Nhân cảnh.
Thiên Nhân cảnh là cách nói của Đại Chu. Vào thời đại Thượng Cổ gọi cấp bậc này là Hóa Thần.
Cái gọi là Hóa Thần chính là tu luyện nguyên thần đến thuần dương, từ đó có thể trực tiếp lĩnh ngộ thiên đạo.
Đây là một bước rất quan trọng trong tiên đồ. Là khởi điểm của thành tiên.
Mãi cho đến đại kiếp nạn thời Thượng Cổ, thiên đạo sụp đổ, vạn tiên cùng ngã xuống, trên đời đã không còn sự tồn tại của tiên nhân.
Tương tự vậy, cũng không có ai có thể đột phá đến cảnh giới này nữa.
Sau đại kiếp nạn, võ đạo bắt đầu hưng thịnh lên, nhóm đầu tiên phá vỡ ngăn cách của Thiên Nhân chính là người sáng lập ra Đạo môn, Vô Danh đạo nhân kia.
Từ sau hắn, Thần Châu mới có cảnh giới Thiên Nhân này.
Hắn gọi cảnh giới này là Thiên Nhân, tự nhiên vì đạo lý này.
Con đường này có khác biệt thật lớn với con đường tu hành của thời Thượng Cổ.
Con đường tu hành của thời Thượng Cổ đi theo con đường trời người hợp nhất, chú ý đến lấy thân hợp với đạo.
Còn võ đạo lại khai quật tiềm lực bản thân, không ngừng lớn mạnh con đường của bản thân. Đến Thiên Nhân cảnh rồi cũng hiểu được thiên đạo, cũng dung nhập đạo uẩn vào trong cơ thể, cho đến khi hình thành một đạo uẩn trong nguyên thần, cuối cùng hình thành đạo thuộc về mình.
Con đường Thiên Nhân như vậy càng thêm bá đạo. Nhất định sẽ càng thêm khó khăn, nó cần có sự hiểu biết sâu đậm đối với thiên đạo.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Thiên Nhân của Đại Chu rất thưa thớt như thế.
Sau Hạ đế, thời gian một ngàn năm, toàn bộ Đại Chu chỉ xuất hiện được ba vị cường giả Thiên Nhân, cộng thêm Văn Giác, còn có Tần Vũ tương lai sẽ thành Thiên Nhân cũng chỉ có năm người.
Ở bất cứ thế giới động thiên nào, số lượng cường giả Thiên Nhân đều nhiều hơn Đại Chu. Chuyện này không phải không có lý do.
Đương nhiên, luận về thực lực thì cường giả Thiên Nhân của Đại Chu vẫn rất hàng đầu, chỉ một viện trưởng Văn viện thôi đã chặn được bước chân xâm nhập của Xích Minh thiên tôn.
Cố Dương muốn thành Thiên Nhân, vấn đề hàng đầu đặt ra ở trước mắt chính là đột phá ở đâu?
Thế giới động thiên mà hắn biết có rất nhiều, đừng nói nơi này, còn có Kim Đình động thiên, Hoàng Tuyền động thiên, Vạn Tượng động thiên, Tinh La động thiên, thêm với Bồng Lai thiên, Đào Nguyên thiên vân vân.
Rất nhiều lựa chọn.
Hắn cảm thấy cần phải tìm người hỏi thăm.
…
Cố Dương đi đến cái miếu đổ nát ở ngoài Hoàng gia trấn kia, dùng ngọc trụy mở cửa ra vào thế giới động thiên ra, vừa cất bước đã về tới tầng trên cùng Trích Tinh các.
Chờ cánh cửa không gian kia đóng lại, hắn kêu một tiếng, “Viện trưởng.”
Chỉ thấy một cánh cửa không gian khác mở ra, chính là tiểu viện chỗ viện trưởng, giọng viện trưởng truyền ra từ bên trong, “Mời vào.”
Cố Dương vào trong viện, thấy lão Cao còn đang bận rộn trong đó. Cầm một cây kéo to, đang tu bổ cành lá cho cây cối trong viện.
“Ngươi tới rồi.”
Cao Phàm thấy hắn đi tới, cao hứng lên tiếng chào hỏi, xoay người tiếp tục làm việc, lập tức ý thức được không đúng nên quay phắt đầu lại, không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn, “Không phải chứ?”
Con mắt hắn gần như lồi ra ngoài, lời nói đều không lưu loát, “Ngươi… ngươi…”
Đột nhiên, hắn nhảy từ trên cây xuống, dán sát tới trước, lượn một vòng quanh người Cố DƯơng, lẩm bẩm nói, “Bất Lậu cảnh đỉnh phong?”
Viện trưởng vẫn ngồi trên ghế mây kia của hắn, cầm quyển sách trong tay, đột nhiên mở miệng nói, “Hiện giờ ngươi đã có thể từ bỏ ấn ký do Xích Minh thiên tôn để lại trên người hắn rồi.”
Đúng nha!
Cố Dương được hắn nhắc nhở mới nhớ ra được việc này.
Lúc đó Cao Phàm bị lực lượng của Xích Minh thiên tôn lây nhiễm, hắn đưa người tới đây chính là vì muốn nhờ viện trưởng hỗ trợ, cứu lão Cao một mạng.
Kết quả viện trưởng lại truyền “Trảm Huyền kiếm pháp” cho hắn.
Hắn đã sắp quên mất ước nguyện ban đầu khi tu luyện môn kiếm pháp này rồi.
Cố Dương lấy Nhân Hoàng kiếm ra, rồi chém về phía Cao Phàm ở bên cạnh.
Chiêu thức thứ hai của Trảm Huyền kiếm pháp, Trảm Thần.
Sở dĩ lực lượng của Xích Minh thiên tôn có thể tạo thành ô nhiễm đối với võ giả cũng là bởi vì đây là lực lượng có cấp bậc rất cao, dung hợp một ít đạo uẩn, cũng chính là lực lượng pháp tắc. Phương pháp bình thường, vốn không cách nào loại trừ.
Nhưng mà Trảm Huyền kiếm pháp thật sự là khắc tinh của loại lực lượng này.
Chiêu thức thứ nhất Trảm Nguyên đối ứng với pháp lực của Thần Thông cảnh.
Chiêu thức thứ hai Trảm Thần, đối ứng là tiên nguyên đạo uẩn của Nhân Tiên cảnh.
Khi Nhân Hoàng kiếm chém xuống, lão Cao chỉ cảm thấy một đường kiếm ý nhập vào cơ thể, đau đớn giống như cắt ra khiến cho hắn cho rằng mình bị một kiếm cắt thành hai nửa.
Đau đớn kịch liệt khiến cho khuôn mặt hắn méo mó.
Ở trong thị giác của Cố Dương rõ ràng thấy một bóng đen bóc ra khỏi từ sau lưng hắn, dưới Trảm Thần kiếm ý, nhanh chóng đã bụi tan khói diệt.
“Ngươi –”
Sau khi bóng đen kia bị chém chết, trước mặt Cao Phàm bỗng tối sầm, chỉ vào Cố Dương, mới vừa nói được một chữ “Ngươi” đã ngất đi.
Viện trưởng nhìn một kiếm này của hắn, không khỏi khen ngợi, “Xuất thần nhập hóa.”
Người thường xem náo nhiệt, người trong nghề nhìn ra lề lối.