Ta Nhân Sinh Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 530: Vết ngấn của trời (2)




Kể cả thân thể cũng xảy ra một ít biến hóa huyền diệu.

Hắn vốn đã khai phá tiềm lực thân thể đến cực hạn rồi, nhưng biến hóa lần này là bộ phận căn nguyên nhất. Khiến cho tế bào của hắn xuất hiện biến hóa về bản chất.

Cảm giác này giống như tiến hóa vậy, khiến bản thân biến thành một sinh vật nào đó có cấp bậc càng cao.

Tế bào tiến hóa rồi có được hoạt tính càng mạnh, kết cấu càng dẻo dai, có thể cất chứa được càng nhiều tiên nguyên hơn…

Đây là một tăng lên trên toàn bộ phương diện.

“Đây là Nhân Tiên hả!”

Trong lòng Cố Dương hơi kinh ngạc, trong khoảng thời gian ngắn, thực lực của hắn đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất.

So với khi ở Bất Lậu cảnh, hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc.

Trong lần mô phỏng này, thời gian tu luyện của hắn chỉ có hai mươi tám năm mà thôi.

Thế nhưng tiến bộ trong thời gian hai mươi tám năm này lại vượt qua tổng thời gian tu luyện trước đó.

Phải biết rằng, trước đó ở trong mô phỏng, thời gian tu luyện của hắn cẩn thận ước tính cũng đã trên hai ngàn năm rồi.

Cuối cùng hắn đã biết được cái gì gọi là tiên phàm có khác rồi.

Đây mới chỉ là đệ nhất cảnh của Nhân Tiên thôi, Địa Tiên, Thiên Tiên ở trên nữa sẽ mạnh đến mức độ nào?

Rốt cuộc là đại kiếp nạn cỡ nào mới có thể khiến vạn tiên cùng ngã xuống?

Về cơ bản cảnh giới của Cố Dương đã đến đỉnh của thế giới này rồi, không tự chủ được bắt đầu suy xét đến vấn đề này.

Một vạn năm trước, chân tướng của trận đại kiếp nạn kia rốt cuộc là cái gì?

Thiên đạo rốt cuộc chết như thế nào?

Cố Dương nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, sớm hay muộn gì mấy vấn đề này đều có thể có được đáp án.

Kẻ kia ở dưới lòng đất trong hoàng cung,còn có lâu chủ thần bí đến cực điểm của Hồng Lâu, có lẽ biết được chân tướng.

Chờ qua thêm một cửa này rồi lại đi hỏi bọn họ.

Lúc này, cuối cùng hắn mở mắt ra, cảnh tượng đập vào mi mắt lại là bầu trời giống như nhuốm máu, chính giữa là một hang động màu đỏ thẫm sâu không thấy đáy.

Giống như bầu trời bị người xé toang ra một miếng, đang không ngừng đổ máu.

“Đây là…”

Một màn quỷ dị này khiến Cố Dương nhìn mà trong lòng kinh ngạc.

Ngay khi Cố Dương đột phá đến Thiên Nhân cảnh, tất cả các nơi của thế giới này, vô số đại lục, đảo nhỏ…

Tất cả mọi người vừa ngẩng đầu lên đều có thể nhìn thấy bầu trời bị nhuốm máu.

Vô số người ngẩng đầu lên nhìn bầu trời như vậy, một cảm xúc khủng hoảng bắt đầu lan tràn trong đám người.

Rất nhiều bình dân bình thường đều cho rằng đây là thần tiên trên trời tức giận, định giáng tai kiếp. Không ít người ào ào quỳ xuống đất, ngước lên trời mà vái.

Võ giả của Đại Chu, còn có các tu hành giả của đại lục khác nhìn thấy hiện tượng trên trời quỷ dị như vậy, chỉ cảm thấy vô cùng lo sợ, nhưng lại có một cảm giác họa lớn sắp xảy ra.

Hơn nữa tu vi càng cao thì cảm giác này lại càng rõ ràng.

Một vài người đạo tâm không kiên định, nhìn màu máu trên không trung càng ngày càng đậm, thế mà lại sụp đổ tại chỗ, tẩu hỏa nhập ma.

Thiên Tâm võ quán.

Trình Thiên Tâm vẫn đang trong bế quan cảm giác được trong lòng hồi hộp một trận, có một dự cảm cực kỳ không ổn, giống như có tai họa sắp xảy ra. Ngay lập tức không ngồi yên nữa, phá quan mà ra.

Ra bên ngoài đã nhìn thấy bầu trời nhuốm máu này, còn có “Miệng vết thương” nhìn thấy mà ghê người kia, rung động đến mức tột đỉnh.

“Sư… sư phụ!”

Các đệ tử trong võ quán đều rơi vào trong khủng hoảng, thấy hắn đi ra, giống như nhìn thấy tâm phúc, ào ào xông tới.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Trời sắp sụp sao?”

“…”

Mắt thấy các đệ tử sắp rối loạn lên, lòng người bàng hoàng, Trình Thiên Tâm hét lớn một tiếng, “Yên tĩnh, trời còn chưa sụp đâu! Một đám các ngươi có dáng vẻ gì vậy hả?”

Một tiếng khiển trách này cuối cùng khiến các đệ tử bên cạnh bình tĩnh không ít, không hoảng hốt kêu lên nữa. Nhưng tất cả đều vây quanh bên cạnh hắn, không chịu rời đi.

Trong rất nhiều đệ tử ở đây, người tỉnh táo nhất ngược lại là Trình Thanh Vũ nhỏ tuổi nhất, nàng được nghĩa tỷ Trình Tuyết ôm chặt vào trong ngực, lại cảm giác thân thể của nghĩa tỷ đang không kiềm chế được run rẩy, trái lại vỗ vỗ sau lưng nghĩa tỷ.

Nàng nhỏ giọng an ủi, “Còn có Cố Dương ca ca, đừng sợ.”

Giọng của nàng rất nhỏ, nhưng người ở đây đều là võ giả đã ngoài lục phẩm, nhĩ lực linh mẫn cỡ nào, tất cả mọi người nghe được rõ ràng lời nàng nói.

Cái tên Cố Dương này giống như có một ma lực đặc thù, trong mắt không ít người đã lộ ra sáng rọi của hy vọng.

Trình Tuyết mới vừa rồi còn đang run run vào lúc này cũng trầm tĩnh lại.

Đột nhiên có một giọng nói yếu ớt vang lên, “Nhưng mà, Cố công tử ở đâu?”

Một câu nói phá vỡ bầu không khí bình tĩnh.

Đúng vậy, lúc này Cố Dương đang ở đâu?

… …

“Ha ha… cuối cùng lão tử đã tự do!”

Cao Phàm từ Trích Tinh các đi ra, đứng ở cửa cao giọng cười ha hả, cười đến nước mắt sắp chảy ra.

Mấy trăm năm rồi, hắn bị vây khốn trong công pháp của chính mình, bị ép tự phong tu vi.

Tự phong một lần này chính là hơn một trăm năm.

Hơn một trăm năm này, vì chạy trốn khỏi đuổi giết của gia tộc và tránh né lần theo dấu vết của Xích Minh thiên tôn, hắn trốn đông trốn tây, đường đường là cường giả Bất Lậu cảnh mà phải mai danh ẩn tích, trà trộn trong phố phường. Nếm đủ loại ngọt bùi cay đắng.

Có đôi khi cho dù bị ức hiếp cũng chỉ có thể kinh sợ, không dám phản kháng.

Hắn từ một đệ tử của đại gia tộc cẩm y ngọc thực bị ép thành một lão nhân keo kiệt thối tha biết rõ đủ loại môn đạo trên giang hồ.

Tất cả những chuyện này cuối cùng triệt để kết thúc.

Hắn thoát khỏi ác mộng giống như số mệnh của gia tộc, từ đây có thể quang minh chính đại bày ra tu vi, không cần lo lắng đến có một ngày thân thể của mình không còn là của mình nữa.

Cao Phàm đang cười ha hả, đột nhiên khí huyết sôi trào một trận, thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma.

“Cái đó là… cái gì?”

Hắn ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy vết máu trên bầu trời kia, chỉ vừa liếc mắt nhìn thôi đã cảm thấy nguyên thần thiếu chút nữa bị lấy ra ngoài.

Hắn kinh hãi không phải nhỏ, vận công ổn định nguyên thần.