Tám nhà khác cùng nổi danh với nàng, người có thể khiến nàng để mắt chỉ có hai người của Trần gia và Lâm gia. Dư lại đều là người tầm thường, là chó săn của Tam Thánh môn và Xích Minh thiên mà thôi.
Mãi cho đến khi Tần Vũ tự dưng xuất thế, lấy tư thái vô địch nghiền áp thiên hạ, cũng nghiền tất cả kiêu ngạo của nàng thành cặn bã.
Một trận chiến khi đó, tu vi của nàng còn ở trên Tần Vũ.
Ngay từ chiêu đầu tiên nàng đã thất bại thảm hại, đao pháp vẫn lấy làm kiêu ngạo nhất bị phá tan chính diện, Minh Nguyệt đao bị đoạt, thua hoàn toàn triệt để.
Lúc đó thanh kiếm kia cách đầu của nàng không đến một mét, lại đột nhiên dừng lại.
Tần Vũ không giết nàng, cứ rời đi như vậy, thậm chí không để lại một câu nói.
Coi thường như vậy càng khiến nàng khó chịu hơn là giết nàng.
Sau bốn trăm năm, nàng vẫn luôn nhớ kỹ từng chi tiết trong trận chiến năm đó, trằn trọc mà nghĩ, phải như thế nào mới có thể đánh bại được nam nhân này…
Chấp niệm mấy trăm năm là thứ vô cùng đáng sợ.
Đặc biệt là chấp niệm của một cường giả Bất Lậu cảnh, lại còn là một nữ nhân.
Nàng thật sự nghĩ ra cách để khắc chế Tần Vũ, nhưng vẫn còn thiếu một điểm mấu chốt, đó là thực lực mạnh!
Sau khi mất đi Minh Nguyệt đao, mấy trăm năm này nàng đều dậm chân tại chỗ.
Nhưng đối thủ một mất một còn của nàng lại đang không ngừng tiến bộ, tuy rằng đánh với nàng một trận rồi hắn không còn đánh với ai nữa, nhưng lấy tư chất của hắn, tốc độ tiến bộ nhất định không chậm.
Nhưng mà, chỉ cần họ Tần kia còn một ngày chưa tới Thiên Nhân thì nàng vẫn còn có hy vọng báo thù.
Khi Tần gia lấy Minh Nguyệt đao làm sính lễ tặng về, trong lòng Sở Hồng Tụ mừng rỡ như điên, đây là hy vọng để cho nàng báo thù.
Kết quả Cố Dương tên trời đánh kia thế mà lại xông vào Sở gia, cướp Minh Nguyệt đao từ trên tay nàng đi, bóp chết hy vọng báo thù cuối cùng của nàng.
Hiện giờ hai kẻ thù đều xuất hiện ở trước mặt nàng, trong lòng nàng lại dâng lên cảm giác vô lực trước nay chưa từng có.
Một kẻ từ bốn trăm năm trước đã thoải mái đánh bại nàng, cướp đi Minh Nguyệt đao, đánh nát kiêu ngạo và tự tin của nàng.
Một kẻ khác trước đây không lâu đã xâm nhập Sở gia, ở trước mặt tộc nhân cũng thoải mái cướp Minh Nguyệt đao khỏi tay nàng, dẫm thể diện và tôn nghiêm của nàng với Sở gia xuống dưới bùn đất.
Rất khó nói được trong lòng Sở Hồng Tụ hận kẻ nào nhiều hơn.
Hiện giờ Tần Vũ kẻ thù cũ thể hiện ra tu vi Thiên Nhân cảnh ở trước mặt nàng, đã dụi tắt một tia hy vọng trả thù cuối cùng ở trong lòng nàng rồi.
“Muốn báo thù sao?”
Chính trong lúc tuyệt vọng sâu lắng nhất, một giọng nói vang lên trong lòng nàng.
Báo thù?
Sâu trong đáy lòng nàng lại sinh ra một ngọn lửa nho nhỏ.
“Đương nhiên!”
Nàng ráng chống đỡ một hơi cho đến bây giờ là vì báo thù!
Vì báo thù, nàng có thể bất chấp tất cả.
Trước đó không lâu, nàng bị Cố Dương gây thương tích, đã rơi vào tình trạng dầu hết đèn tắt, mắt thấy đại nạn giáng xuống, vì cứu mạng, nàng đã ăn viên “Thất mệnh bổ thiên đan” lúc trước Sở Tích Nguyệt đưa cho.
Tuy rằng Sở Tích Nguyệt có nhắc nhở viên đan dược này có vấn đề, bên trong rất có thể cất giấu nguyên thần của một vị đại năng Thượng Cổ.
Nhưng mà nàng đã không còn quan tâm được nhiều như vậy, nếu nàng chết như vậy, mối thù của nàng sẽ không cách nào báo được nữa, Sở gia sẽ xong rồi.
“Ta có thể giúp ngươi.”
Một lần này, giọng nói mới vừa rồi ở trong lòng Sở Hồng Tụ đã trơ nên càng rõ ràng hơn.
…
Những người khác ở đây nhìn thấy Tần Vũ giống như thiên thần giáng thế, cả đám đều có vẻ mặt thật phức tạp.
Từ sau Hạ triều, Đại Chu cuối cùng đã nghênh đón vị cường giả Thiên Nhân thứ tư.
Không có ai cảm thấy bất ngờ, lấy tư chất của Tần Vũ, chỉ cần không chết, thành Thiên Nhân là chuyện sớm hay muộn.
Nếu như kể cả hắn còn không bước vào Thiên Nhân cảnh được thì những người khác càng không có hy vọng.
Nhưng mà khi nhìn thấy hắn thật sự bước ra được một bước kia thì trong lòng vẫn cảm thấy kinh ngạc.
Đó chính là Thiên Nhân, sau khi bước ra được một bước này rồi đó là trèo lên tiên giai, đặt vào thời Thượng Cổ chính là được xếp vào tiên ban, từ đây có khác biệt tiên phàm với chúng sinh.
Mỗi một vị võ giả, đây là cảnh giới cuối cùng siêng năng cầu đến.
Nhưng người có thể đạt đến cảnh giới này ít lại càng ít, một ngàn năm rồi, bao gồm cả Tần triều và Đại Chu, tổng cộng mới có bốn vị.
…
“Tần Vũ!”
Cố Dương nhìn nam tử trước mắt mặc áo bào màu tím, khí chất tôn quý giống như vương hầu đã đoán được thân phận của đối phương, ánh mắt sáng quắc nhìn đối phương.
Truyền thuyết về người này đã được truyền lưu mấy trăm năm ở Đại Chu, sự tích về hắn gần như đã thành thần thoại.
Từ chiến tích của hắn thì giống như là nhân vật chính của thời đại trước vậy, lấy sức một mình chống lại toàn bộ Đại Chu, kể cả Lạc vương cường giả Thiên Nhân này đều không thể đánh chết hắn.
Trước đó khi Cố Dương chuẩn bị đến cướp nương tử, lấy ra tất cả át chủ bài lại chỉ có thể đánh ngang tay với hắn mà thôi.
Hơn nữa khi đó hắn dùng bao nhiêu thực lực đều khó mà nói được.
Người này có thể toàn thân mà lui dưới tay của cường giả Thiên Nhân, khẳng định có át chủ bài mạnh mẽ nào đó.
Điều khiến Cố Dương càng tò mò hơn chính là hắn rốt cuộc đã thành Thiên Nhân ở thế giới động thiên nào.
Lấy quan hệ hiện tại giữa hai người lại không tiện để hỏi hắn.
“Ngươi –”
“Dừng tay!”
Đúng lúc này, có hai bóng dáng đạp sóng mà đến, chính là Ngọc Lộ thần tướng và Tư Thần chân nhân ngày đó đến đưa thiệp mời, người chưa tới nhưng giọng nói đã đến trước, chặn trận chiến đấu sắp bùng nổ này lại.
Ngọc Lộ thần tướng nói, “Nếu như hai vị có ân oán, không ngại đến dự đại hội Dao Trì rồi lại giải quyết, có được không?”
Ánh mắt Tần Vũ đảo qua trên người Ngọc Lộ thần tướng và Tư Thần chân nhân, cuối cùng vẫn thu hồi thanh kiếm trong tay về, thu liễm khí thế kinh người kia.
Cố Dương ngược lại hơi tiếc nuối, vốn còn định làm trận đấu có chút cá cược với hắn, có lẽ có thể biết được cửa vào thế giới động thiên kia rồi.
…
Ngọc Lộ thần tướng giải quyết tranh chấp giữa hai người xong, đối mặt với tất cả mọi người ở đây, trong lòng lại có cảm giác hơi vi diệu, vào thời đại Thượng Cổ, người tham gia đại hội Dao Trì đều là kỳ tài tuyệt thế, trong đó có cả tồn tại cấp bậc Kim Tiên.