“Các vị, đi theo ta, nhớ lấy, đi theo sau lưng ta, đừng tùy tiện đi loạn, cũng đừng đụng chạm vào bất cứ vật gì ở đây.”
Ngọc Lộ thần tướng cảnh cáo một câu rồi dẫn bọn họ đi vào cánh cửa của cung điện trước mắt này.
Những người còn lại đều đi theo, mỗi người đều cẩn thận quan sát điểm đặt chân ở dưới chân hắn, lúc đi, mỗi người đều chuẩn xác giẫm lên trên chỗ hắn đã giẫm, tuyệt đối không đi nhầm một bước.
Võ giả Bất Lậu cảnh đã khắc cẩn thận vào tận trong xương, có thể không mạo hiểm thì tuyệt đối không mạo hiểm.
Cố Dương cũng giống như vậy.
“Tiểu tử, ngươi thật sự không đi cùng ta sao?”
Đột nhiên trong đầu hắn lại vang lên giọng nói của lão giả thần bí kia.
Người này thật sự lẫn lộn vào được, không biết hắn làm như thế nào.
Cố Dương càng tò mò về lai lịch của hắn hơn, hắn lắc đầu nhẹ không thể thấy.
Sau đó hắn phát hiện trong đội ngũ đột nhiên có một người rời khỏi đội, chui vào trong một hành lang bên cạnh, đảo mắt biến mất không thấy gì nữa.
Những người khác tự nhiên đều phát hiện ra được, không khỏi nhìn về phía Ngọc Lộ thần tướng, thì thấy hắn không hề có phản ứng gì, giống như vốn không thèm để ý đến có người rời khỏi đội ngũ.
…
Cuối cùng, Ngọc Lộ thần tướng dừng lại, nơi này là một thiên điện, bảng hiệu bên trên không có đạo uẩn kỳ dị kia, chỉ thấy trên đó viết, Chuyển Vận điện.
Hắn kêu mọi người đứng yên vào vị trí chính giữa, ngay sau đó, một đường sáng màu trắng sáng lên.
Cố Dương cảm thấy hoa mắt, người đã đến một chỗ khác.
Hóa ra là một truyền tống trận.
Trước mắt là một hồ nước khổng lồ, trên mặt hồ khói mù mờ mịt, bên cạnh hồ cỏ biếc rậm rạp, đẹp không sao tả xiết, chóp mũi ngửi được một luồng khí thơm tho khó có thể hình dung, khiến người sảng khoái tinh thần, nguyên thần trở nên sinh động.
Sảng khoái đến khiến cho người ta gần như muốn bay lên, giống như trèo lên tiên cảnh.
Không đúng, nơi này vốn là tiên cảnh.
Đây chính là tiên cung Thượng Cổ, ở trong hoàn cảnh như vậy, nguyên thần có thể nhận được thấm nhuần.
Thánh địa tu luyện chân chính.
Sau khi đến Thiên Nhân cảnh, mấu chốt của tu luyện chính là nguyên thần, chỉ có nguyên thần đủ mạnh thì mới có thể hiểu được thiên đạo và đạo uẩn càng nhiều.
Nhưng mà tu luyện nguyên thần lại là môn khó khăn nhất.
Sau khi Cố Dương đột phá đến Thiên Nhân cảnh, cuối cùng mở khóa được nội dung Nhân Tiên thiên trong Thái Huyền thiên thư, đã biết cảnh giới Nhân Tiên nên tu luyện như thế nào.
Vào thời đại Thượng Cổ, Nhân Tiên có rất nhiều biện pháp hỗ trợ tu luyện.
Một là thiên tài địa bảo có thể trực tiếp lớn mạnh nguyên thần, còn có linh đan diệu dược.
Hai là kỳ bảo có ẩn chứa đạo uẩn nào đó, kỳ bảo này có thể tự nhiên tạo ra, cũng có dấu vết do đại năng cấp bậc Kim Tiên lưu lại, hoặc là di thể của thần thú Thượng Cổ…
Người tu hành có thể từ trên kỳ bảo này trực tiếp hiểu được đạo uẩn tương ứng.
Ba là trưởng bối của sư môn vận dụng thần thông của bản thân, thể hiện ra thiên đạo mình nắm giữ, tùy tiện tìm hiểu.
Còn có một loại chính là khi cường giả tiên giai đột phá, thiên đạo hiện ra, ở gần gũi chính là một cơ hội hiểu được đạo uẩn tuyệt hảo.
Đây chính là nguyên nhân vì sao lần trước khi Văn Giác đột phá Thiên Nhân ở Thủy Nguyệt động thiên thì tất cả Thiên Nhân của thế giới kia đều đến, không chỉ riêng vì sắp đặt đối phó Phó Vạn Sinh.
Sau khi thiên đạo sụp đổ, tất cả những thứ ẩn chứa đạo uẩn, thiên tài địa bảo, linh bảo thần dược… đều mất đi tác dụng.
Cho nên các Thiên Nhân của thời đại này chỉ có thể đau khổ trực tiếp hiểu được thiên địa, muốn có thứ gì đó để tham khảo một chút đều không được, hiệu suất thấp kém đến khiến người ta giận sôi.
Một vạn năm, cho đến nay đều chưa thể xuất hiện một cường giả cấp bậc Động Hư, đây là nguyên nhân chủ yếu.
Trong tiên cung này, chỉ riêng mùi hoa thôi đã có thể khiến nguyên thần được dễ chịu, trong im hơi lặng tiếng khiến nguyên thần nhận được tẩm bổ.
Một bảng hiệu ở bên ngoài đại điện ẩn chứa đạo uẩn nào đó.
Đây chính là Dao Trì tiên cung.
“Hoan nghênh các vị tham gia đại hội Dao Trì.”
Đúng lúc này, một giọng nữ vang lên, “Mời ngồi xuống.”
Vừa dứt lời, Cố Dương đã cảm thấy một luồng lực lượng vô hình bao trùm toàn thân, thân thể không theo ý mình bị truyền tống khỏi chỗ.
Trước mắt vừa lóe, hắn đã ngồi trên một cái ghế.
Hắn không hề lo sợ, dựa theo mô phỏng mới vừa rồi, đại hội Dao Trì lần này nhiều nhất có kinh sợ nhưng không nguy hiểm, cuối cùng không chỉ toàn thân mà lui, còn có một chút thu hoạch.
…
Những người khác lại không trấn định giống như Cố Dương, khi bọn họ phát hiện mình bị giam cầm, đều ào ào bắt đầu giãy giụa.
Nhưng mà giãy giụa của bọn họ không hề có bất cứ tác dụng nào.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều bị truyền tống đến ghế dựa của riêng mình.
Bao gồm cả Tần Vũ Thiên Nhân cảnh trong đó, hắn đã lấy cả thanh kiếm kia ra rồi nhưng vẫn không cách nào tránh thoát được trói buộc bốn phía, bị chuyển đến trên một cái ghế, yên vị ở bên cạnh Cố Dương.
Một lần này, trong lòng tất cả mọi người đều kinh hãi đến cực điểm.
Một phen mới vừa rồi, nếu như đối phương có lòng định giết bọn họ, chỉ cần một ý niệm trong đầu đã có thể khiến cho bọn họ đều chết ở đây.
Nếu như nói trước đó bọn họ còn có tâm tư khác, vào một khắc này phần lớn mọi người đều đã nản lòng thoái chí, không hề có một chút lòng tranh đấu nào với bọn họ nữa.
Chênh lệch giữa bọn họ và tiên cung Thượng Cổ này thật sự quá lớn.
Không có một chút phần thắng nào cả.
…
Cố Dương còn nhàn nhã quan sát người bên cạnh.
Đây là một cái bục, ngay ở bên cạnh Dao Trì.
Chủ vị cao nhất ở chính giữa, trông vẻ vô cùng tôn quý, trên đó trống không.
Bên cạnh còn có hai ghế dựa nhỏ hơn một chút, chỗ tay trái là một nữ tử cung trang đang ngồi, toàn thân bao phủ trong một làn sương khói, không nhìn thấy rõ ràng.
Nữ nhân này chắc là người chủ trì đại hội Dao Trì lần này.
Ngọc Lộ thần tướng và Tư Thần chân nhân chia ra đứng ở phía sau nàng.
Ngồi trên chỗ thượng thủ bên trái là một nữ nhân mặc váy dài màu xanh, khí chất lạnh lẽo.
Người ngồi bên cạnh nàng còn là một người quen, mặc váy màu đỏ, chính là Hồng Nguyệt Đại Thánh.
Tiếp sau nữa chính là Triêu Dương Đại Thánh.