Ta Nhân Sinh Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 542: Chém giết




Thần tướng lại không giống, thực lực toàn thân đều được cung chủ tiên cung ban cho, là lực lượng thuộc về thần đạo.

Lực lượng mà Nhân Hoàng kiếm căm hận nhất chính là lực lượng của thần đạo.

Năm đó Kim Hoàng là Nhân Hoàng đời thứ ba nghiên cứu lực lượng của thần đạo khiến cho Nhân Hoàng kiếm bỏ đi, hệ thống Nhân Hoàng do nhân tộc thành lập trên vạn năm đã sụp đổ như vậy.

Sự phân chia của nhân tộc bắt đầu từ khi đó.

Sau đó mới có phân chia tiên, thần, nhân.

Tiên, thần và nhân tộc xé nhỏ, không thừa nhận sự thống trị của Nhân Hoàng.

Từ đây, mỗi một đời Nhân Hoàng đều lấy hủy diệt thần đạo làm nhiệm vụ của mình, hai bên chiến đấu hơn vạn năm, thế như nước với lửa.

Lực lượng của thần đạo rất dễ dùng, có thể học cấp tốc, hơn nữa sinh sát cướp đoạt đều chỉ trong một ý niệm của thần chủ. Còn dễ khống chế hơn tu sĩ này nhiều.

Rất nhiều đại năng đều thích lấy ra dùng, bớt việc.

Ngọc Lộ thần tướng chính là dùng lực lượng thần đạo chế tạo nên.

Lấy các đời Nhân Hoàng chán ghét và đối địch với lực lượng thần đạo, sau khi Nhân Hoàng kiếm chạm trán với Ngọc Lộ thần tướng sẽ phát uy đều không có gì kỳ quái.

Lúc này Ngọc Lộ thần tướng đi ra khỏi không gian kia.

“Giết!”

Một luồng sát khí nồng đậm truyền ra từ trong Nhân Hoàng kiếm, Cố Dương cảm nhận được một luồng lực lượng mạnh mẽ trước nay chưa từng có, trong lòng hơi giật mình.

Phải dùng đến mức độ này sao?

Nhân Hoàng kiếm đang thiêu đốt số mệnh, vì để giết được đối phương mà triển lộ ra lực lượng chân chính.

Chiêu thức thứ hai của Trảm Huyền kiếm pháp, Trảm Thần!

Cố Dương đâu khách khí với hắn, một kiếm chém ra.

“Dừng tay!”

Lục Anh thấy không đúng, vội vàng quát bảo dừng lại.

Cố Dương cảm thấy không gian bốn phía giống như đã bị phong tỏa lại, giam cầm chặt chẽ hắn tại chỗ, không để cho hắn chém ra một kiếm này.

Vô dụng!

Một luồng kiếm ý đặc thù trong Nhân Hoàng kiếm chấn động ra, nháy mắt đánh nát tầng giam cầm kia, kiếm tự nhiên chém xuống.

Trốn không thoát!

Trong mắt Ngọc Lộ thần tướng lóe lên một tia sợ hãi với tuyệt vọng, giống như nhận lấy một loại kinh sợ nào đó, thế mà lại cứng đờ tại đó, không có bất cứ phản ứng gì.

Khoảnh khắc tiếp theo, ánh mắt của hắn ảm đạm đi. Trên trán xuất hiện một vết máu, toàn thân bị phân thành hai nửa, bắt đầu từ miệng vết thương, hóa thành bột phấn, trong nháy mắt đã triệt để biến mất trong không khí.

“Đã chết?”

Mỗi người ở đây đều ánh mắt dại ra, khiếp sợ đến nói không nên lời.

Tồn tại mạnh đến nghiền áp tất cả Thiên Nhân ở đây đã bị Cố Dương một kiếm chém giết như vậy?

Đặc biệt là mười vị Thiên Nhân kia đã tự mình lĩnh giáo thực lực của Ngọc Lộ thần tướng kinh khủng đến cỡ nào. Bây giờ nhìn thấy hắn chết đi như vậy, cảm thấy có một cảm giác không chân thật mãnh liệt.

Ánh mắt của mọi người đều dừng lại trên thanh Nhân Hoàng kiếm trong tay Cố Dương.

Những ánh mắt kia chớp động lên sợ hãi, hưng phấn… còn có cả vẻ tham lam!

Chuyện Cố Dương được đến Nhân Hoàng kiếm đã sớm truyền ra, người của toàn bộ đại lục đều biết đến.

Nhưng mà mọi người không để ý nhiều, kể cả hoàng đế thống nhất cả đại lục giống như Hạ đế đều không thể nhận được sự thừa nhận của Nhân Hoàng kiếm thì Cố Dương càng không thể.

Nhưng mà không ai ngờ nổi, hắn thế mà lại thật sự có thể phát huy ra lực lượng của Nhân Hoàng kiếm.

Luồng lực lượng này mạnh đến đáng sợ, đã vượt qua phạm trù Thiên Nhân cảnh, kể cả cường giả cấp bậc như Ngọc Lộ thần tướng còn có thể miểu sát, trong thiên hạ này ai còn có thể đỡ đổi một kiếm này?

Làn khói mù trên người Lục Anh chấn động vài cái, trong lòng đã giận dữ.

Từ sau khi nàng tiến vào tiên cung thành đệ tử thứ chín của sư tôn, Ngọc Lộ thần tướng vẫn ở bên cạnh nàng, là cánh tay trái bờ vai phải của nàng, cũng là người nàng tin tưởng được nhất.

Hiện giờ bị người giết chết ngay trước mặt nàng, kêu nàng sao có thể không giận được?

Rất nhanh, khói mù xung quanh người nàng lại bình tĩnh lại.

Không giết người này thì khó tiêu tan được mối hận trong lòng nàng.

Nhưng mà nàng kiêng dè sự sắc bén của Nhân Hoàng kiếm, không muốn tự mình ra tay.

Nếu như đối phương còn có thể đánh thêm một kiếm nữa, nàng chưa chắc đã đỡ được.

“Hay cho một thanh Nhân Hoàng kiếm!”

Giọng của Lục Anh lạnh như băng lạ thường, “Ngươi giết thủ hạ của bổn cung như vậy, có phải nên cho bổn cung một câu trả lời thỏa đáng không vậy?”

Cố Dương hơi vô tội nói, “Mới vừa rồi là chính ngươi nói, đấu võ trên đại hội Dao Trì sẽ không chết người, ta cũng không biết một kiếm này lại thật sự giết hắn rồi, chuyện này không trách được ta chứ?”

Lục Anh nhất thời cứng miệng, lời này thật sự do nàng nói ra.

Trên đại hội Dao Trì thật sự đấu võ sẽ không chết người, một khi có người ra đòn hiểm đều sẽ bị cấm chế ngăn cản lại.

Nhưng mà trung tâm của tiên cung hiện giờ đều trong ngủ say, rất nhiều uy lực của cấm chế đều chỉ duy trì ở cấp bậc Nhân Tiên, ai có thể ngờ được rằng Cố Dương lại có Nhân Hoàng kiếm.

Một câu này chặn họng nàng không nói được nên lời.

Cố Dương lại nói, “Không phải tiên tử định nuốt lời đấy chứ? Mới vừa rồi ngươi đã nói, thắng được hắn thì có thể nhận được một quả bàn đào. Hiện giờ ta đã thắng, bàn đào đâu?”

Trong lúc nhất thời Lục Anh cảm thấy đạo tâm hơi bất ổn, giết thủ hạ của nàng, còn dám đòi bàn đào với nàng sao?

Sát ý trong lòng nàng lại sâu thêm một tầng.

“Bàn đào sẽ nhanh chóng được đưa tới.”

Nàng gần như cắn răng để nói ra câu nói này.

Quy tắc do nàng định ra, ở đại hội Dao Trì, kể cả nàng đều không thể vi phạm quy tắc do mình định ra.

Đã nói ai chiến thắng được Ngọc Lộ thần tướng thì có thể nhận một quả bàn đào, nhất định phải đưa.

Lúc này Lục Anh chú ý đến Nhân Hoàng kiếm đã thu liễm sự sắc bén lại, nói, “Ngươi có biết nhược điểm của Nhân Hoàng kiếm không?”

Nếu nói nhược điểm đó chính là không nghe lời, khi linh nghiệm khi không.

Cố Dương thầm nghĩ trong lòng, nhưng không nói ra.

Lục Anh trái lại tự nói, “Nhân Hoàng kiếm, dưới chém Yêu tộc, trên chém tiên thần, uy lực vô cùng, không kém hơn bất cứ một tiên thiên linh bảo nào.”