Nếu như đối thủ đổi thành Từ Thiên Hành, muốn chém trúng kiếm chủ thiên hạ trước kia này lại không phải là chuyện dễ dàng như vậy. Nhất định lại là một trận khổ chiến.
Lấy tốc độ phi kiếm của đối phương, không cẩn thận bị giết ngược không phải là chuyện không có khả năng.
Nếu như hai người chiến đấu, nhiều nhất phân sáu bốn đi.
Hắn sáu.
Trái lại, Từ Thiên Hành đụng độ phải quỷ vật Thiên Nhân cảnh đều phải luống cuống, trừ bỏ chạy trốn ra, nếu như bị bức đến đường cùng, đại khái sẽ chết thật sự thảm.
Đây là khắc chế của công pháp và kiếm pháp.
Cố Dương không định lãng phí thời gian đuổi theo giết Từ Thiên Hành, cũng bởi vì nơi này có quỷ vật dễ đối phó hơn.
Mới vừa rồi sau khi chém giết quỷ vật kia đã thành công nhận được một mảnh nhỏ.
Và giống như hắn dự đoán lúc trước, chém giết cường giả cấp bậc Thiên Nhân, có thể nhận được mảnh nhỏ.
Nếu như hắn đoán không sai, cái gọi là mảnh nhỏ rất có thể là mảnh nhỏ của đạo uẩn.
Hắn lấy thanh kiếm do quỷ vật kia lưu lại, cầm trong tay.
Đây là một thanh linh bảo, nhưng mà xem ra giống như bị lực lượng của quỷ vật ăn mòn, thân kiếm biến thành màu trắng bệch, giống với sắc mặt của quỷ vật kia.
Cũng không biết khí linh trong đó có bị ô nhiễm, biến thành quỷ vật rồi không.
[Kiểm tra được mảnh nhỏ, có rút ra không?]
Đột nhiên trước mắt Cố Dương xuất hiện một nhắc nhở, vui vẻ trong lòng.
Xem ra linh bảo cũng có thể lấy ra được mảnh nhỏ, như vậy tốt quá.
Hắn không do dự nói, “Có.”
Mặc dù thanh kiếm này là linh bảo, nhưng bị ô nhiễm thành như vậy, hắn có thể không yên lòng nếu đưa cho các nàng Tô Thanh Chỉ dùng.
[Rút ra được một mảnh nhỏ, số lượng mảnh nhỏ trước mắt, năm mảnh.]
Cố Dương ngây ngất trong lòng.
Lần này quả nhiên không tới sai, trong cường giả cấp bậc Thiên Nhân, thứ khiến hắn dễ dàng đối phó nhất chính là quỷ vật của Hoàng Tuyền động thiên.
Đương nhiên, Thiên Nhân của Kim Đình động thiên không hề khó đối phó, nhưng ở trong đó nhiều nhất chỉ có ba vị Thiên Nhân, giết hết cũng không được bao nhiêu.
Nếu nói ở đâu có số lượng Thiên Nhân nhiều nhất vẫn phải kể đến Hoàng Tuyền động thiên.
Hơn nữa giết những quỷ vật này, trong lòng hắn không hề có bất cứ gánh nặng nào.
Cố Dương lại một lần nữa tìm được niềm vui giống như lần đầu tiên đến Hoàng Tuyền động thiên, khắp nơi đều là nguồn năng lượng có thể nạp giá trị được.
“Bái kiến chân nhân.”
Lúc này, Đường trưởng lão kia cung kính hành lễ.
Chân nhân là tôn xưng đối với Nhân Tiên, đây là lễ tiết vào thời Thượng Cổ.
Thật ra cảnh giới của hai người giống nhau, không cần cung kính như vậy.
Nhưng mà Đường trưởng lão tận mắt nhìn thấy nam nhân trước mắt chém giết một quỷ vật Hóa Thần, coi hắn thành cường giả Động Hư cảnh. Nào dám chậm trễ.
Cố Dương quan sát lão giả trước mắt, trừ bỏ có một tròng mắt dựng thẳng ra, trông vẻ không hề có bất cứ chỗ lạ thường nào.
Cường giả Thiên Nhân cảnh, vẻ ngoài trông vẻ bình thường nhiều hơn.
Nhưng mà hắn có thể cảm nhận được chỗ không hài hòa trên thân thể của đối phương, cũng không phải trạng thái mà thân thể Nhân Tiên nên có.
Hắn nghĩ đến mới vừa rồi người này có lòng tốt nhắc nhở, còn ra tay hỗ trợ, thái độ khá thân mật, hỏi, “Vị đạo hữu này xưng hô như thế nào?”
Đường trưởng lão cung kính đáp, “Tại hạ là Đường Nhạc trưởng lão của Tứ Thiên minh.”
Tứ Thiên minh?
Cố Dương đã từng nghe Mộc Hoang đạo nhân nhắc đến, đây là thế lực lớn nhất của Hoàng Tuyền động thiên, hoặc là nói, đại bản doanh cuối cùng của nhân loại. Nghe nói có vài vị Thiên Nhân.
Xem ra tin tình báo của Mộc Hoang đạo nhân không sai, một trưởng lão còn có tu vi Thiên Nhân, cường giả Thiên Nhân ở trong đó không thể ít được.
Đây vẫn là dưới tình huống sau khi bị quỷ vật tàn phá mấy trăm năm, trước khi quỷ vật chưa xuất hiện, cường giả Thiên Nhân của thế giới này khẳng định càng nhiều.
Thực lực tổng thể nói không chừng còn ở trên cả Vạn Tượng động thiên và Tinh La động thiên.
Trong vài thế giới động thiên mà hắn biết, luận về thực lực, mạnh nhất không thể nghi ngờ là Thụy Cầm đại lục, cũng chính là Bồng Lai thiên. Chính là một thế giới duy nhất đã đánh bại sự xâm nhập của Dao Trì tiên cung.
Sau đó là Vạn Tượng động thiên và Tinh La động thiên, hai thế giới này ước tính cẩn thận thì số lượng Thiên Nhân đều ở hai con số.
Thế giới lót đáy là Thủy Nguyệt động thiên và Kim Đình động thiên.
Hoàng Tuyền động thiên lại là thế giới đặc thù nhất, luận về trình độ nguy hiểm, nó được thuộc về hạng nhất.
Đương nhiên, nếu nói thế giới có giới hạn tối đa ngược lại là Kim Đình động thiên, bởi vì nơi này có thể xuất hiện cường giả Động Hư.
Những ý niệm này chợt lóe lên trong đầu Cố Dương, hắn nói, “Hóa ra là Đường trưởng lão, đa tạ cảnh báo của ngươi.”
Đường Nhạc hơi kinh sợ nói, “Là tại hạ đường đột rồi.”
Hắn hỏi, “Ngươi từ Mộc Hoang thành đến đây sao?”
“Đúng.”
“Sao ngươi sẽ lại ở Mộc Hoang thành vậy?”
Cố Dương vẫn rất hiếu kỳ, lấy môn quy của Mộc Hoang thành, không phải nên do một vị Thiên Nhân tọa trấn mới đúng.
Một Nguyên Anh là được rồi.
Lúc này Đường Nhạc nói, “Thật sự không dám giấu giếm, tại hạ đặc biệt ở lại đây để chờ chân nhân.”
“Hả?”
…
… …
Mộc Hoang thành.
Cố Dương trở lại chốn cũ, không khỏi nghĩ đến Hàn Phong đã giao cho hắn một môn truyền thừa kiếm đạo, hỏi Đường Nhạc bên cạnh, “Hàn Phong còn ở trong thành chứ?”
Đường Nhạc nói, “Bởi vì công lao của Hàn chấp sự nhận được khen thưởng trong minh, nên được triệu về Tứ Thiên minh rồi.”
Nghe được Hàn Phong không chết, trong lòng hắn rất vui vẻ.
Ngày đó khi Hàn Phong truyền môn truyền thừa kiếm đạo kia cho hắn, đoán chừng trong lòng đã có tử chí.
Mất đi cường giả Nguyên Anh Mộc Hoang đạo nhân này, Mộc Hoang thành muốn sinh tồn được trong thế giới nguy hiểm này cũng không phải việc dễ dàng gì.
Không nghĩ tới xuất hiện bước ngoặt. Tứ Thiên minh phái một Thiên Nhân đến đây, đây đều là một chuyện cực tốt đối với cả Mộc Hoang thành và Hàn Phong.
Đương nhiên Hàn Phong được triệu về Tứ Thiên minh hiển nhiên là vì có liên quan đến hắn.
Cố Dương đã biết được mục đích của Đường Nhạc, hắn cũng không tỏ thái độ gì.
Từ thái độ chịu trách nhiệm đối với Đại Chu, hắn không thể để cho người của Hoàng Tuyền động thiên đến Đại Chu được.