Bàn đào vừa vào miệng, trong cơ thể Vũ Nhị lập tức ầm lên, bộc phát ra lực lượng vô cùng mạnh mẽ, rất nhiều lực lượng tiên nguyên tinh thuần còn tràn ra từ trong mũi miệng của hắn.
Đã như vậy, hắn chỉ có thể cố gắng vận chuyển huyền công để luyện hóa dược lực khổng lồ này thôi.
Chỉ thấy khí thế của hắn không ngừng tăng lên, trong chớp mắt đã bước vào Thần Thông cảnh, Pháp Lực cảnh, Bất Lậu cảnh…
Cao Phàm ở bên cạnh nhìn xem trợn mắt há hốc mồm.
Một quả bàn đào nho nhỏ kia lại ẩn chứa lực lượng tiên nguyên kinh khủng như thế, có thể khiến cho một hoạt tử nhân lập tức khôi phục đến trạng thái đỉnh phong.
Nhưng vẫn còn chưa dừng lại.
Một lát sau, xung quanh Vũ Nhị có thiên đạo bắt đầu hiển hóa.
Vậy có nghĩa rằng Vũ Nhị sắp bước vào Thiên Nhân cảnh.
Quả nhiên là thần vật trong truyền thuyết Thượng Cổ, một quả có thể khiến cho người ta lập tức thành tiên.
Động tĩnh của bên này một lần nữa gây ra oanh động cho toàn bộ Văn viện, các đệ tử của Văn viện ào ào chạy đến, muốn nhìn xem là ai trong viện đột phá đến Thiên Nhân cảnh.
Khi thấy là một lão nhân xa lạ, mọi người đều ở đó bàn luận ào ào.
Trong Văn viện, chỉ có vài giáo thụ biết đến thân phận của Vũ Nhị và Cao Phàm mà thôi.
Toàn bộ quá trình đột phá kéo dài trong một ngày.
Khi Vũ Nhị mở to mắt ra, trên mặt còn lưu lại vẻ khó tin.
Một ngày trước đó, hắn đã cảm thấy thời gian của mình không còn nhiều, kết quả một quả bàn đào đã kéo hắn từ bên bờ cái chết về, lại còn một lần đột phá đến Thiên Nhân cảnh, kéo dài tuổi thọ hơn một ngàn năm.
Hắn nhìn Cố Dương, môi mấp máy.
Cố Dương mỉm cười, “Ngươi tự đi sáng chế sáu chiêu sau của Thiên Vấn Cửu Đao nhé.”
Nói xong, hắn lại lấy một hộp ngọc ra, ném cho Cao Phàm, nói, “Cao tiền bối, đây là đưa cho ngươi.”
Cao Phàm còn đang trong hồi tưởng dư vị thiên đạo khi nãy, theo bản năng nhận lấy, thấy hộp ngọc này giống hệt hộp ngọc vừa rồi đựng bàn đào, trong lòng vừa động, “Đây là…”
Cố Dương nói, “Từ trước đến nay, hai vị tiền bối đã trợ giúp ta không ít, không có gì báo đáp, chỉ là một chút tâm ý của ta thôi. Ta còn có việc, đi trước.”
Hắn nói xong, không đợi bọn họ nói gì đã biến mất tại chỗ.
Cao Phàm mở hộp ngọc ra nhìn, thấy ở bên trong hộp là một quả bàn đào, lẩm bẩm nói, “Tiểu tử thúi này –”
Tâm tình của Vũ Nhị cũng cực kỳ phức tạp, không ngờ rằng khi đó truyền Thiên Vấn Cửu Đao cho người thanh niên này lại có thể mang đến tạo hóa như vậy cho mình.
…
… …
Đây là một chuyện lớn đủ để ghi vào sử sách đối với Đại Chu, thậm chí Thần Châu đại lục, toàn bộ nhân gian giới.
Từ đó về sau, Thần Châu đại lục cũng vậy, đại lục khác ở hải ngoại cũng thế, cường giả Thiên Nhân cảnh xuất hiện giống như nấm mọc sau mưa.
Lão quái vật bị kẹt ở Bất Lậu cảnh trong quá khứ ào ào tìm được cơ hội đột phá.
Còn có một vài Thần Thông cảnh mới ra đời, tu vi cũng tiến triển cực nhanh.
Toàn bộ nhân gian giống như đã quay trở lại thời đại Thượng Cổ thần thoại, Thiên Nhân xuất hiện lớp lớp.
Hai năm sau, Đại Chu xuất hiện Động Hư cảnh thứ hai, nhưng ngoài dự đoán của mọi người, vị thứ hai đột phá đến lại là Lạc vương của Triệu gia.
Lại hai năm nữa, một vị Pháp Tượng cảnh ra đời, chính là viện trưởng Văn viện đã tích lũy đủ sâu.
Giang sơn đều xuất hiện nhân tài, mỗi người nổi bật mấy năm.
Trong thời điểm phát triển tốc độ cao này, Cố Dương lại không hề xuất hiện trước mặt người đời, dần dần đã bị quên lãng.
Chuyện mọi người đang bàn luận say sưa là châu nào xuất hiện cường giả Thiên Nhân, cường giả Động Hư.
Khi nào xuất hiện Pháp Tượng cảnh thứ hai.
Sau đó, trong khu vực Đại Chu xuất hiện một vài tiên nhân xa lạ. Nhưng chuyện này không ảnh hưởng quá lớn đến cuộc sống của người thường.
…
Thoáng cái, mười năm trôi qua.
Viện trưởng Văn viện cuối cùng hoàn thành tích lũy, thành tựu Địa Tiên.
Mà trên bầu trời, vết máu kia trở nên càng dễ thấy hơn, giống như thật sự có máu chảy ra từ trong đó.
Một ngày này, trước Văn viện tề tụ vô số cường giả.
Nói là vì chúc mừng viện trường thành Địa Tiên, nhưng thật ra là vì thảo luận đối phó với đại kiếp nạn như thế nào.
Tất cả người đến đây đều là Nhân Tiên của Thần Châu đại lục, Lạc vương, Tô Ngưng Yên, Vũ Nhị, Cao Phàm, còn có người của chín gia tộc lớn trong thiên hạ, Kiếm cung đều đến.
Tất cả mọi người biết đại kiếp nạn sắp giáng xuống, nhưng tất cả mọi người hoàn toàn không biết sẽ gặp kiếp nạn như thế nào, tự nhiên không thảo luận ra được gì.
Người ở đây đều chưa từng trải qua kiếp nạn thời Thượng Cổ, dựa vào đôi câu vài lời trong điển tịch, thật sự không cách nào suy đoán được kiếp nạn sẽ như thế nào.
“Đến rồi!”
Đột nhiên, viện trưởng chợt ngẩng đầu lên nhìn vết máu trên bầu trời, trong mơ hồ có thể nhìn thấy được một điểm sáng rọi bay ra từ bên trong.
Chỉ mới nhìn điểm sáng rọi này thôi, hắn đã có một cảm giác nguyên thần bất ổn, cảnh giới giống như định giảm xuống.
Hắn thở dài trong lòng, lại như đã chuẩn bị tâm lý.
Mười năm nay, hắn lật xem đủ các loại điển tịch, cũng kết giao với vài vị Thiên Tiên thời Thượng Cổ, kể cả những Thiên Tiên này đều không hề có tin tưởng gì đối với kiếp nạn sắp tới.
Chứ đừng nói gì đến những người ở đây hiện giờ, trừ hắn là một vị Địa Tiên ra, những người còn lại đều chỉ có tu vi Nhân Tiên.
Bọn họ cộng lại đều kém một vị Thiên Tiên.
Ở trước mặt đại kiếp nạn, có năng lực làm gì chứ?
Chỉ có chờ chết mà thôi.
Viện trưởng biết cái chết đang đến gần, trong lòng vẫn thản nhiên, chuyện có thể làm, hắn đều đã làm.
Đột nhiên, trong lòng hắn nhớ đến một người.
Không biết tiểu tử kia đang ở đâu?
Những năm này tiểu tử kia không hề xuất hiện trước mặt bọn họ.
Gần như mỗi một năm nhân gian giới đều sẽ xuất hiện vài biến hóa thiên tượng lớn, không ai biết do ai gây ra. Có lẽ trong này còn có Cố Dương tạo ra?