Ta Nhất Định Phải Làm Hắc Nguyệt Quang Của Tên Hôn Quân Này

Chương 105





Giang Phưởng Tụng dụi mắt không thể tin nổi, nhìn bức tường cung rồi lại dụi mắt.
Tường cung sơn đỏ đứng sừng sững ngay trước mặt bọn họ, trên tường thành đầy những vết loang lổ của năm tháng, mỗi lần lên chiều y đều đi qua Nam Môn, nên vô cùng quen thuộc đối với bức tường thành này.
Y run rẩy bước tới bức tường, rồi chạm lên, lòng bàn tay truyền đến cảm giác lạnh buốt, đúng là bức tường quen thuộc ấy.
Giang Phưởng Tụng quay đầu lại nhìn Cung Hồng Ba: "Đại, đại nhân, ngài có thể trông thấy cổng cung không?"
Sắc mặt Cung Hồng Ba trầm xuống như nước, cau mày: "..."
Rất rõ ràng, ông ta không nhìn thấy.
Giang Phưởng Tụng sờ tới sờ lui trên bức tường thành, lẩm bẩm: "Sao lại thế này, sao không nhìn thấy nữa."
Một cái cổng cung to lớn như thế, dù có bay thì cũng không bay đi đâu được.
Chẳng lẽ bệ hạ đã sớm biết bọn họ muốn mưu phản nên cho dỡ cửa trước rồi? Giang Phưởng Tụng tái xanh mặt mày nghĩ vậy, bỗng dưng y tự đập một cái lên đầu, nếu bệ hạ đã sớm biết thì đã sớm phái binh đi bắt bọn họ rồi, đến mức phải dỡ cửa ư?
Vả lại, cánh cửa này không phải bị tháo dỡ, là mất tích không có dấu vết.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lẽ nào gặp quỷ chặn tường?
Biểu cảm của Cung Hồng Ba cực kỳ khó coi, thảm thương nhìn lên thành lầu, nói với Thái hậu rằng: "A tỷ, lẽ nào đúng thật là ý trời...!bệ hạ là chân long chuyển thế, trời cao che chở, vậy thì bỏ đi thôi."
Thái hậu siết chặt tay vịn, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay trắng như tuyết, bà ta trừng mắt khó nén được hận ý, nghiến răng nghiến lợi nói rằng: "Thiên ý chó má gì chứ, sao không thấy cổng đâu nữa? Chắc chắn là có thứ ngăn chắn, tìm cho ta! Cánh cổng to như thế, còn có thể bay hay sao, nhất định có thể tìm thấy!"
Dưới mệnh lệnh của Thái hậu, một đội binh mã hùng dũng cuồn cuộn đi dọc theo tường thành cao ngất ngưởng, không ngừng đi lên phía trước, từ Nam ra Bắc, từ Đông sang Tây, từ trăng sáng trên trời đến sao sa lấp lánh, lượn một vòng lớn rồi lại quay về dưới Nam Môn.
Trương Tiến bối rối nhìn đám người quẩn quanh bên dưới: Hóa ra mọi người đều không tìm thấy cửa, yên tâm rồi.
Bây giờ hình như là một cơ hội tuyệt vời để thẳng thắn với bệ hạ, nhỡ đến sáng mai bọn họ có thể tìm thấy cổng cung thì sao?
Giang Phưởng Tụng thở hồng hộc ngồi bịch xuống cầu đá cẩm thạch, khoát tay: "Nương Nương, để mọi người nghỉ ngơi chút, đã đi một vòng rồi vẫn chưa tìm thấy, đi thêm vòng nữa thì các tướng sĩ sẽ mệt trước mất."
Trong lòng Thái hậu không vui, quát rằng: "Sao ta không thấy mệt, mà một đám đại nam nhân các ngươi đến cả một nữ tử yếu đuối cũng không bằng hả?"
Giang Phưởng Tụng nín thinh, nhìn chiếc xe kéo dưới thân Thái hậu, ngồi trên xe thì đương nhiên không thấy mệt rồi.

Nhưng y dám nói sao?
Y im lặng nuốt mấy lời nói thật xuống, khó xử nhìn về phía Cung Hồng Ba, Cung Hồng Ba nói đỡ cho y mấy câu, Thái hậu mới đồng ý để cho binh lính ngơi nghỉ.
Đám binh lính ngồi bệt xuống đất, nhìn lên bầu trời đen thăm thẳm chuyển sang xanh sẫm rồi từ từ chuyển sang trắng, xa xa vang lên một hai tiếng gà gáy.
Giang Phưởng Tụng xoa bụng, không khỏi cất lời: "Cung đại nhân, hay là mọi người quay về ăn bữa sáng rồi lại tìm tiếp!"
Thái hậu lập tức quát: "Cơ hội vuột mất thì không có lại! Không được đi!"
Lúc này, đầu đường có người bán rong đồ ăn sáng đang đẩy cái xe đẩy nhỏ tới đây.

Sáng nào ông cũng đều đến sớm, bán chút vằn thắn, bánh nướng, cơm nắm, các loại đồ ăn sáng cho các đại nhân lên triều sớm.
Hôm nay, ông vừa mới đến cầu bắc qua đường đã nhận thấy sự việc không hề đơn giản.
Ông bị một đám người hung tợn mắt xanh sáng như sói như hổ bao vây!
Giang Phưởng Tụng men theo mùi thơm đi tới, kinh ngạc xen lẫn vui mừng nhìn ông: "Ông chủ, chỗ này của ông có bao nhiêu cái bánh nướng, ta mua hết!"
Ông chủ: "Vâng!"
Giang Phưởng Tụng ném cho ông một tờ ngân phiếu: "Bao cả xe, mau đi đi."
Ông chủ thoáng do dự giây lát: "Vâng!"
Thế nhưng bánh nướng trên xe đẩy không thể giải quyết vấn đề ăn uống này của quân đội được, đại đa số binh lính đều rỗng bụng.

Bởi do phân chia không đồng đều nên thèm ăn bụng đói.
Cung Hồng Ba: "A tỷ, chi bằng buông tay đi."
Mặt mũi Thái hậu đỏ bừng, lời nói chứa sự điên cuồng bất chấp mọi thứ: "Buông tay? Đệ tưởng chúng ta còn có thể quay đầu ư? Bao vây nơi này lại, nhất định là có người đang giở yêu pháp, để xem xem yêu pháp có thể giữ được bao lâu, đến khi rời sáng cửa liệu có mở không!"
Bọn họ không có cơ hội đợi đến khi trời sáng.
Tiếng móng ngựa ầm ầm từ sau lưng truyền đến, giẫm nát bình minh của Thịnh Kinh.
Bùi Tiễn cuối cùng cũng dẫn binh mã từ bãi săn Mộc Lan đến, bao vây toàn bộ lũ người này.
Thiếu niên mặc áo bào đỏ,
trên áo bào thêu một con mãnh hổ, cưỡi trên lưng ngựa.

Hắn từ trên cao ngó xuống mấy vị trọng thần, rồi nhìn binh mã phía sau bọn họ: "Thái hậu, mấy vị đại nhân, mời theo ta vào cung gặp bệ hạ."
Sau đó hắn khoát tay một cái, mấy vị tinh binh tướng giỏi lao lên trước, ghìm chặt kẻ đứng đầu Giang Phưởng Tụng.
Cung Hồng Ba mặt mày xanh ngắt, biết đã không thể cứu vãn thì thở dài, bảo đám binh lính không phản kháng rồi chắp tay đứng sang một bên.
Thái hậu vẫn không cam lòng, quát: "Ta là Thái hậu, là quốc mẫu, tên nhóc vắt mũi chưa sạch nhà ngươi sao dám?"
Bùi Tiễn mỉm cười: "Ồ, Thái hậu, mời xuống xe."
Thái hậu tức đến run người: "Sao ngươi dám, sao..."
Bùi Tiễn mặc kệ bà ta, sau khi hạ lệnh cho người kéo bà ta xuống xe, lúc chuẩn bị vào cung diện thánh thì sửng sốt.
Trước mặt là tường cung son đỏ cao ngất nhưng không tìm thấy cánh cổng cung uy nghi đâu.
Bùi Tiễn làm ra hành động giống như Giang Phưởng Tụng, đưa tay chạm vào tường lẩm bẩm rằng: "Cửa đâu?"

Nhưng hắn không đờ đẫn quá lâu, phất tay lên, ý chí sục sôi cất lời rằng: "Các ngươi đi dọc tường thành một vòng, chắc chắn có thể tìm thấy cửa!"
Lời vừa thốt ra, hai chân Giang Phưởng Tụng đã mềm oặt, ngồi phịch xuống: "Còn, còn đi nữa à? Không đi nữa? Van ngươi đấy!"
Trương Tiến thò đầu ra, nhìn đám người phía dưới bắt đầu đi vòng vòng, hắn gặm miếng bánh bao lạnh ngắt giấu trong ngực, nghĩ thầm: Bùi tiểu tướng quân dẫn binh đến rồi, lần cung biến này chắc chắn vô vọng, chi bằng nhân cơ hội lúc này hắn đi bẩm báo với bệ hạ, nói không chừng còn có thể lấy công chuộc tội, tránh liên lụy đến cửu tộc.
Hắn lôi kéo đồng liêu của mình, nói suy nghĩ của mình ra: "Nhân lúc bọn họ còn chưa vào cung, chúng ta đi bày tỏ lòng trung thành với bệ hạ trước! Nói không chừng bệ hạ vui sẽ không giết chúng ta!"
Đồng liêu khó hiểu nhìn hắn: "Lấy công chuộc tội, tội của chúng ta là gì?"
Trương Tiến ngó xung quanh rồi nhỏ giọng đáp: "Tất, tất nhiên là cấu kết với phản đảng, mở cửa cho bọn chúng!"
Đồng liêu hỏi: "Cửa mở rồi à?"
Trương Tiến:...
Hình như, có vẻ, đại loại...
Đừng nói cửa đã mở hay chưa, chẳng có ai có thể tìm thấy cổng cung ở đâu cả.
Đồng liêu nhìn đám người vây quanh phía dưới, hỏi: "Nói là cung biến, nhưng bọn họ đã vào cung chưa?"
Trương Tiến lại nín mỏ lần nữa.
Đồng liêu vỗ vai hắn: "Cái này quá lắm thì tính là tụ tập đánh nhau, không đánh thì ấy chính là tụ tập vây nhau, không đến mức phải chém đầu đâu."
Trương Tiến:...!Nói năng quá hợp lý, khiến người ta không tài nào phản bác được.
***
Đêm nay, đối với chủ nhân của điện Dưỡng Tâm mà nói vẫn hoang đường dài dằng dặc như trước.
Vân Thiều nằm nghiêng người trên long sàng, nắm tay Vi Oanh, rũ mắt, hàng mi dài che đi tâm sự trong lòng.
Đêm đã rất khuya, ánh nến lập lòe, ánh nến mờ ảo khiến cho tất cả mọi thứ đều không thực.
Vốn cứ tưởng khuya nay Cung Hồng Ba và Thái hậu sẽ không nhịn được nữa, dẫn binh vào cung, nhưng đợi đã lâu thế rồi vậy mà sao bọn chúng còn chưa đến?
Vân Thiều lộ ra vẻ mặt ngẩn ngơ, lóe nên chút nghi ngờ, nàng ấy vô thức nhích lại gần Vi Oanh, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng quen thuộc, cơ thể căng thẳng mới thả lỏng đôi chút.
Vi Oanh ngủ mơ màng, ôm lấy người trong lòng: "Bệ hạ?"
Vân Thiều đáp lời, nghe thấy Vi Oanh khe khẽ bật cười, giọng khàn khàn buồn ngủ, nhỏ giọng nói: "Bệ hạ ngủ ngoan nào, đừng loạn."
Vân Thiều thở dài, nghĩ thầm, sao có thể ngủ được đây?
Nhỡ như Oanh Oanh gặp chuyện không may, nhỡ như...!nàng nhớ đến cái ngày sáu năm trước, lập tức chân tay rét buốt như rơi vào hang lạnh.


Nỗi tuyệt vọng khi ấy, mỗi lần nhớ đến liền khiến cho tim đau thêm một lần, tựa như ngã xuống vực sâu, gió rét thổi vù qua tai, cả người như sắp đông cứng lại, vẫn rơi mãi xuống, rơi mãi xuống...
Sáu năm mất đi tiên sinh trải qua thế nào?
Lúc lên ngôi vua, nàng ấy vô thức nhìn sang hướng cạnh mình, tìm kiếm bóng hình thân thuộc giữa đám đông.

Lần đầu phê duyệt tấu chương, nhìn nét chữ triện nhỏ nhắn trên giấy lụa, nàng ấy thấp thỏm không yên đứng dậy muốn đi tìm tiên sinh phê duyệt.

Ngày đầu thu, nho trong sân leo kín giàn, hệt như những chuỗi pha lê màu tím, nàng ấy rửa sạch rồi đặt trong chiếc đĩa sứ trắng, chầm chậm bóc vỏ rồi bỏ một quả vào miệng.
Nho vẫn rất ngọt, chỉ là đã không còn cười nổi nữa.
Loại cảm xúc đớn đau ấy lại ngập tràn trong lồng ngực nàng ấy lần nữa, nàng ấy ôm chặt Vi Oanh, hình như mới không rơi nữa, mới chạm vào cái thực.
"Oanh Oanh." Nàng ấy khẽ gọi.
Lông mi Vi Oanh rung lên hai lần rồi từ từ mở mắt ra, nhìn Hoàng đế sắc mặt trắng như tuyết, cười nói rằng: "Bệ hạ chớ lo, cứ yên lòng ngủ một giấc say, ngày mai còn phải lên triều sớm."
Vân Thiều nghĩ gì đó, ngồi dậy kéo tay Vi Oanh xuống giường.
Vi Oanh đờ đẫn đi theo sau nàng ấy, ngáp hỏi: "Bệ hạ, đã muộn thế này rồi còn đi đâu nữa?"
Vân Thiều: "Kim Ốc."
Vi Oanh nhoáng cái đã tỉnh táo: "Ấy, sang đó làm gì."
Vân Thiều quay đầu lại nhìn nàng, vẻ mặt phức tạp, nói khẽ rằng: "Trong cung hung hiểm, đưa Oanh Oanh ra ngoài trước."
Vi Oanh sau khi nghe xong thì không phản đối, lẳng lặng đi theo nàng ấy.
Lối đi bí mật giấu sau tủ quần áo ở Kim Ốc, Vân Thiều mở tủ quần áo ra liếc nhìn lối đi đen sì, siết chặt ống tay áo Vi Oanh.
Vi Oanh thò đầu vào: "Woa, đúng là có một con đường như thế thật, vậy mà chẳng có cơ quan gì đó, liệu có quá rõ ràng hay không, sau này có thể cải thiện.

Chỗ này có thông gió không, bên trong có khí độc không, đi vào liệu có trúng độc không."
Nàng rất tò mò về lối đi bí mật, định bước vào thì chợt bị kéo lại.
"Bệ hạ?"
Vi Oanh quay đầu lại nhìn, phát hiện Vân Thiều đang lẳng lặng nhìn mình.
Vân Thiều đang đứng dưới đèn, ánh nến vàng ấm áp rọi từ phía sau nàng ấy, rơi xuống đầu bả vai.

Rõ ràng nàng ấy đứng ở nơi sáng, nhưng khuôn mặt lại mơ hồ, chỉ có một đôi mắt đen sâu thẳm, sáng đến đáng sợ.
"Oanh Oanh rất muốn rời đi sao?" Vân Thiều nhỏ giọng hỏi.
Vi Oanh: "Bệ hạ?"
Vân Thiều nắm lấy tay áo nàng: "Mới nãy trông nàng có vẻ thích thú lắm...!Oanh Oanh đi rồi, có còn quay lại nữa không?"
Vi Oanh chớp chớp mắt, trông nàng có vẻ thích thú là vì nhìn thấy loại mật đạo đơn giản kỳ dị này được chưa.

"Bệ hạ chớ nghĩ nhiều." Nàng vịn trán, muốn kéo tay áo ra khỏi tay Vân Thiều.
Giật nhẹ một cái, không nhúc nhích.
Giật cái thứ hai, vẫn không nhúc nhích.
Vi Oanh:...
Vân Thiều rịn một lớp nước mắt: "Quả nhiên Oanh Oanh rất muốn rời đi, đúng không?" khựng lại một thoáng, nàng ấy nhìn Vi Oanh, nói một cách chậm rãi: "Oanh Oanh, Oanh Oanh đã nhớ ra chuyện xưa rồi, có phải không?"
Vi Oanh: "Không phải, đừng nói linh tinh."
Vân Thiều hơi chớp mắt, hàng lông mi dài mỏng rung rung, cất lời: "Cái hộp kia, Oanh Oanh trông thấy rồi phải không?"
Vi Oanh im lặng một lát, rồi mỉm cười: "Hộp gì?"
Vân Thiều đi tới sát hơn chút, đặt cằm lên vai nàng, khẽ nói bên tai nàng rằng: "Chỗ của cái hộp đó có để cọng tóc, tóc không thấy đâu nữa, là Oanh Oanh mở ra, phải không?"
Vi Oanh:???
"Bệ hạ, người đang chơi trò chơi gián điệp à?"
Vân Thiều nghẹn ngào đến nỗi một lúc sau không nói nên lời, nàng ấy hít sâu hai hơi rồi mới hỏi một cách chậm rãi: "Oanh Oanh đã nhớ ra rồi, đúng không?"
Vi Oanh: "Bệ hạ nghĩ rằng ta nhớ ra chuyện gì?"
Vân Thiều cắn môi đến nỗi trắng bệch, giọng khe khẽ run: "Về Vân Sơn..." Đuôi mắt nàng ấy đỏ lên, nốt ruồi be bé ẩn dưới những cọng tóc rối, nói xong mấy chữ này, nàng ấy cúi đầu, người khẽ run.
Như thể nói xong mấy chữ này đã sử dụng hết toàn bộ sức lực của nàng ấy.
Vi Oanh chớp mắt: "Ôi chao, câu này không phải là nói muốn quy ẩn cùng với bệ hạ ư?" Nàng đặt tay lên bờ vai gầy gò của Vân Thiều, nở nụ cười: "Khi ấy hẳn là rất thích bệ hạ, có phải không? Trên lá phong có vết bị cháy, những lá phong khác bị trận đại họa đó đốt trụi mất rồi à?"
Vân Thiều mở to hai mắt, nhìn nàng trân trân.
Vi Oanh: "Có phải không?"
Vân Thiều nắm chặt lòng bàn tay, vội vàng gật đầu: "Phải, phải...!Oanh Oanh nói không sai chút nào."
Vi Oanh nhướng mày hỏi: "Bệ hạ tưởng nhớ ra chuyện gì thế, sao vừa nhắc tới cái này là mắt đã đỏ rồi?"
Vân Thiều hoảng hốt xoa dụi, lát sau mới đáp: "Tưởng rằng, Oanh Oanh nhớ ra, nhớ ra..."
Vi Oanh khoanh tay, trông thấy sự luống cuống thoáng qua trên gương mặt nàng ấy: "Ừm, nhớ ra điều gì?"
Vân Thiều: "Nhớ ra..." mặt nàng ấy đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Nói rồi, nàng không được cười đâu đấy."
Trái lại như thế khơi lên sự hứng thú của Vi Oanh.
Vi Oanh nghiêng đầu: "Không cười bệ hạ đâu, mau nói đi."
Giọng Vân Thiều mỏng như muỗi kêu: "Sáu năm trước, có lần cố ý dầm một trận mưa nhỏ, rồi bị cảm lạnh, giả vờ như phát sốt leo lên giường của Oanh Oanh." Nàng ấy đỏ mặt thú nhận: "Thật ra là muốn dụ dỗ Oanh Oanh."
Vi Oanh: "Vậy có dụ thành công không?"
Vân Thiều vô thức lắc đầu, rồi gật đầu.
Vi Oanh mỉm cười: "Đồ ngốc." Lúc lâu sau, nàng mới dùng giọng nói chỉ có mình nghe thấy, khẽ khàng rằng: "Đồ lừa đảo."
Hết chương 102.