Ta Nhất Định Phải Làm Hắc Nguyệt Quang Của Tên Hôn Quân Này

Chương 16




Hiền phi do dự một lát, nhẹ nhàng gõ gõ cửa: "Muội muội, là ta."

Từ khe cửa thò ra hai cái đầu nho nhỏ, ngay sau đó, hai thiếu nữ cười rộ lên với nàng, nở hoa tại chỗ.

Tâm can Hiền phi run lên, đè ngực: A, đáng yêu quá.

Tiêu Thiên Tuyết chạy đến trước, thỉnh an, rồi cười nói: "Sao nương nương lại tới đây? A." Cái mũi nàng giật giật, ánh mắt toả sáng: "Thơm quá!"

Hiền phi để cung nữ bưng tới hai chén canh sữa: "Chuẩn bị cho các ngươi này, hôm nay mệt mỏi lắm phải không."

Tiêu Thiên Tuyết vui vẻ cúi đầu: "Đa tạ nương nương! Nương nương thật tốt!"

Hiền phi ôn nhu cười nói: "Không cần khách khí, hôm nay...." Nàng nhìn về phía Vi Oanh, thiếu nữ đã cởi ra bộ váy đỏ diễm lệ, càng có vẻ tái nhợt gầy gò yếu đuối. Hiền phi thầm thở dài, nói: "Việc hôm nay muội muội không cần để trong lòng, lại càng không cần thiết phải đau buồn."





Vi Oanh: Hả?

Cung Đấu Cơ:....Ngài nghĩ nhiều quá, nàng ấy không đau buồn chút nào, thậm chí còn bắt đầu muốn bắt cóc nữ chủ để tổ kiến một đội phi tử xây dựng sự nghiệp nghề tay trái ở lãnh cung cơ đó.

Canh sữa vừa thơm vừa trơn trượt, vị sữa nồng đậm. Vi Oanh nâng chén chậm rãi uống, còn muốn lại thêm một chén, nâng mắt nhìn, chống lại ánh mắt thân thiết của Hiền phi.

Trong lòng Vi Oanh ấm áp, tiểu tỷ tỷ người đẹp lại tốt bụng, còn thích nấu nướng, từ đâu tới một tiểu tiên nữ thế này chứ!

Nàng yêu chết mất!

Hiền phi chống lại ánh mắt sáng quắc của thiếu nữ, nghi hoặc nhướn mày, sau đó xem đôi môi nàng khẽ mở, phun ra một tiếng: "....Ợ."

Vi Oanh ngượng ngùng xoa xoa bụng, hạnh phúc híp mắt: "Canh nương nương nấu ngon quá!"

Hiền phi bị sự đáng yêu của nàng làm tâm can lại run lên, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: "Các ngươi thích là tốt rồi."



Tiêu Thiên Tuyết: "Rất thích ạ! Bánh đậu đỏ buổi sáng ăn cũng ngon lắm, lúc sáng sớm ngồi xe ta đã nhịn không được ăn mất."

Vi Oanh giật mình nói: "Ngươi dĩ nhiên ăn xong từ sớm như thế!"

Tiêu Thiên Tuyết cũng sờ sờ bụng, mím môi: "Là bánh đậu đỏ động thủ trước."

Vi Oanh: "Vậy thì chính là bánh đậu đỏ không có võ đức!"

Các nàng kẻ xướng người hoạ, làm cho khoé mắt Hiền phi cong cong, nghẹn cười đến mức khó chịu cực kỳ.

Trong lòng Cung Đấu Cơ như có tiếng đứt phựt, nghĩ thầm: Xong rồi, ngay cả nữ chủ cũng bắt đầu dần dần "Oanh hoá".

Như thế sao mà được.

Hiền phi hàn huyên hai câu, lại nói cho các nàng không lâu nữa sẽ đến Trung Thu, trong cung theo lệ sẽ cử hành tiệc Trung Thu, đến lúc đó nhóm phi tử có thể đi lên biểu diễn tài nghệ trợ hứng, ở trong mắt Vi Oanh, đây chẳng khác gì hội diễn văn nghệ lúc còn học ở trường.



Hiền phi mời cách nàng cùng nhau khiêu vũ, Tiêu Thiên Tuyết lập tức đáp ứng, Vi Oanh lại lộ vẻ khó xử, nói muốn cân nhắc một chút. Hiền phi ôn nhu dặn các nàng nghỉ ngơi sớm, sau đó rời đi thiên điện, trở về tẩm điện của mình.

Vi Oanh nhìn theo bóng dáng dịu dàng lại thục nữ của Hiền phi, nhịn không được cảm khái: "Tỷ tỷ ôn nhu quá."

Tiêu Thiên Tuyết cũng nhìn thẳng mắt: "Đây chắc hẳn là tiên nữ."

Cung Đấu Cơ:.....

Gió đêm lạnh lẽo, Hiền phi để cung nữ lui, chỉ còn lại vị Trương ma ma tâm phúc cùng nhau tản bộ ở hoa viên sau Ngọc Lộ điện. Nàng tỉnh táo nhìn trái nhìn phải, phát hiện không có người rồi, hít sâu một hơi, chà xát gò má nóng lên của mình, sau đó --

"A a a a các nàng đáng yêu quá! Ta không chịu nổi!"

Trương ma ma hiển nhiên đã quen với tính tình của chủ tử, chỉ khẽ cười cười.
Nghĩ đến trước khi chia tay Vi Oanh còn chớp chớp mắt với mình, dung nhan xinh đẹp của thiếu nữ bởi vì cái nháy mắt đó lại càng thêm linh lung sinh động. Hiền phi che ngực: "A ta chết mất!"

Trương ma ma: "Chủ tử, tiểu thuyết mới ra gần đây nhất đã được lén đặt ở tẩm điện của ngài."

Hiền phi: "A ta lại sống."

Trương ma ma đã quen thói chủ tử xác chết vùng dậy hết lần này đến lần khác, cười lắc đầu: "Ban đêm rất lạnh, chúng ta về trước đi."

Hiền phi nghĩ đến tiểu thuyết, cước bộ nhanh hơn rất nhiều, hoá thành một đạo phong hoả luân chui về Ngọc Lộ điện. Nhìn bộ tiểu thuyết mới tinh được xếp chỉnh tề trên đầu giường, khoé miệng nàng tràn đầy nụ cười hạnh phúc, nhào tới trước, ngã nhào trên chiếc giường mềm nhung nhung, một tay cầm một quyển tiểu thuyết.
Đây là tác phẩm [Những chuyện trong hậu cung của tiền triều] lưu hành ở Thịnh Kinh gần đây nhất.

Hiền phi đêm khuya vùi đầu đọc, đọc một lúc lâu sau, đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt trầm trọng nói với Trương ma ma: "Ngươi nói Oanh quý nhân và Tiêu quý nhân ngày sau có thể phản bội nhau không?"

Trương ma ma: "Hai vị tiểu chủ quan hệ thân mật, sẽ không đâu."

Hiền phi: "Trong sách đã nói thế mà, ngươi xem, tiền triều có hai tỷ muội cùng vào cung, cuối cùng lại trở mặt thành thù. Ngươi xem, nhiều ví dụ như thế lắm!"

Trương ma ma bất đắc dĩ gật đầu: "Đây là truyện tiền triều, lại vẫn là tiểu thuyết mà phố phường viết ra."

Hiền phi: "Ta nhất định phải thủ hộ tình hữu nghị của các nàng!"

Trương ma ma đành phải mỉm cười.

----

Đợi đến đúng thời gian, Vi Oanh lại bị Lục Chá tuân thủ nghiêm ngặt chức trách ép về giường.
Nàng rất hoài nghi không biết trong mắt tiểu cung nữ này có một hồ nước không, nếu không thì vì cái gì mới nói hai câu, đôi mắt kia đã đỏ, làm nàng sợ tới mức phải vội vàng nhảy vào chăn, bó chính mình đến như cái bánh chưng.

Lục Chá lại đây dịch chăn cho nàng: "Chủ tử, đêm khuya như vậy rồi, mau nghỉ ngơi đi. Thân thể ngài không tốt, nên nghỉ ngơi nhiều một chút."

Vi Oanh chôn trong lớp chăn, chỉ lộ ra gương mặt xinh đẹp. Nàng uỷ uỷ khuất khuất nhìn Lục Chá, khoé miệng chề ra, đáng thương nói: 'chúng ta có thể thương lượng một chút không, về sau ta ngủ trễ một canh giờ được chứ?"

Mắt Lục Chá lại đỏ.

Lục Chá quỳ trên mặt đất, nghẹn ngào nói: "Nếu thân thể chủ tử mà xảy ra chuyện gì, nô tài có chết cũng không hết tội."

Vi Oanh:.....

Cuối cùng nàng chỉ có thể nằm ở trên giường, bị bắt dưỡng sinh. Nàng đối diện với tấm rèm giường kim sắc, nghẹn đến mức khó chịu, vì thế liền nói chuyện phiếm với hệ thống.
"Thống, cái người cái gì Nga kia hiện tại đang làm gì?"

Cung Đấu Cơ phản ứng lại, mới hiểu được nàng đang nói là Đổng Nga: "Nàng ta lặng lẽ viết phong thư, đem hành tung của kí chủ và nữ chủ hôm nay báo cho Thái Hậu. Hiện tại dập tắt hương trong lư hương, đã ngủ rồi."

"Dập tắt hương?"

Vi Oanh nhịn không được cười: "Còn rất biết giữ mạng."

Trong nguyên tác khi nàng ta hại Tiêu Thiên Tuyết thế nhưng đã thắp hương cho nữ chủ mỗi ngày.

Vi Oanh ngồi xuống: "Chúng ta đây cũng đi thắp hương cho nàng đi."

Cung Đấu Cơ: "Lại châm hương liệu trong lư hương lên?"

Vi Oanh lắc đầu, như vậy khẳng định Đổng Nga sẽ chú ý tới các nàng, dù sau trong tay nàng có vài tấm thẻ bài, vừa lúc có thể đạt được hiệu quả đồng dạng như huân hương. Nàng suy nghĩ, đột nhiên lại hỏi: "Thống, ngươi giúp ta tra hoàng lịch, ngày nào là ngày hoàng đạo?"
Nàng còn hai lần rút thăm may mắn chưa rút đây.

Cung Đấu Cơ vô tình trào phúng: "Kí chủ tỉnh đi, đối với ngươi mà nói, ngày nào cũng đen thôi, còn nói ngày tốt lành gì."

Vi Oanh: q^q vô tình mà.

Nàng bi thương khóc nức nở hai tiếng: "Trong gian phòng này, có một người thương tâm."

Người thương tâm bị hệ thống đả kích quyết định, một mình thương tâm không bằng nhiều người thương tâm, vì thế nàng đem mục tiêu hướng về phía Đổng Nga đang ngủ say.

Sử dụng thẻ bài: [Tình nhân trong mộng] + [Giả thần giả quỷ].

Nhìn hai tấm thẻ bài nhập vào bóng đêm, nàng thở dài: "Ngươi xem ta coi trọng nàng cỡ nào, đãi ngộ kiểu này chỉ có cẩu Hoàng đế mới được hưởng thụ thôi đó!"

Cung Đấu Cơ nghẹn họng không còn lời nào để nói:.....chỉ sợ không ai muốn hưởng sự đãi ngộ này.

Vi Oanh: "Ta muốn cho nàng ta một chút màu sắc để nhìn một cái!"
Cung Đấu Cơ phi thường hưng phấn: "Được được, cho nàng ta một chút màu sắc để nhìn xem!"

Đổng Nga là tâm phúc của Thái Hậu, đi theo bên cạnh Thái Hậu rất nhiều năm. Đêm nay nàng ngủ trên giường, lăn qua lộn lại, không thể ngủ.

Ngay từ đầu nghe được mệnh lệnh, nàng không nghĩ ra vì sao Thái Hậu lại phái mình đi đến hầu hạ bên cạnh hai vị Quý nhân vừa mới tiến cung. Vốn tưởng là muốn nàng đến giám thị Hiền phi, nhưng Hiền phi luôn thức thời, bo bo giữ mình, không tham dự đấu tranh của sóng ngầm mãnh liệt trong cung.

Nhưng thời khắc nàng nhìn thấy Tiêu Thiên Tuyết, nhất thời hiểu ra. Vị tiểu chủ này có dáng vẻ rất giống người nọ năm đó, khó trách Thái Hậu la lắng như vậy, Hoàng Thượng thấy khuôn mặt này, không biết sẽ mê mẩn thành dạng gì.

Có lẽ là thấy Tiêu Thiên Tuyết, nàng cảm khái ngàn vạn, nỗi lòng khó tiêu, vào lúc đêm đến liền có một giấc mơ kỳ quái. Nàng.....mơ thấy một toà phường nhuộm.
Vài chảo nhuộm rất lớn để trong sân, vải được nhuộm đủ mọi màu sắc phơi trên giá gỗ, phóng mắt nhìn lại, đủ mọi màu sắc rực rỡ.

Nhan sắc nhiều đến mức nàng có chút đau mắt.

Đổng Nga bị vây hãm trong giấc mộng kỳ quái này suốt đêm, ngày hôm sau dậy, quầng thâm dưới mắt đen sì.

Lục Chá trợn mắt tò mò hỏi: "Cô cô, ngươi không ngủ được à?

Đổng Nga hữu khí vô lực: "Gặp ác mộng."

"Mơ cái gì?"

Đổng Nga trầm mặc hồi lâu, mới nói: "Phường nhuộm thành tinh."

Các nàng nhặt vài miếng lá ngô đồng vàng óng ánh, cùng một đoá hoa quế mới nở, đặt trong phòng Vi Oanh, hầu hạ chủ tử rời giường rửa mặt.

Nhìn hai đôi mắt thâm quầng của Đổng Nga, Vi Oanh cũng chân thành hỏi: "Buổi tối cô cô không ngủ được à?"

Đổng Nga: ".....đúng vậy."

Vi Oanh trong lòng ha ha ha ha cười to, trên mặt lại vẫn ôn nhu như trước, tựa như một người tốt lo lắng cho nàng: "Ác mộng gì thế? Có muốn ta đi tìm Thái y kê một đơn thuốc an thần cho ngươi không?"
Đổng Nga lắc đầu: "Đa tạ chủ tử, không cần phiền toái, chỉ là gặp một cơn ác mộng kỳ quái thôi."

Nhấc mắt lên, nàng lại bắt gặp thiếu nữ hai mắt sáng quắc nhìn mình, thanh âm khó nén kích động: "Ác mộng gì thế?!"

Đổng Nga trầm mặc một hồi, mới thành thật nói: "Phường nhuộm thành tinh."

Vi Oanh thực ôn nhu mà tỏ vẻ lo lắng, sau đó trong lòng lại: Oa ha ha ha ha ha ha.

Cung Đấu Cơ: Đây là cái mà ngươi nói cho nàng một chút màu sắc?

Vi Oanh: Ha ha ha ha ừ đúng thế! Ta cho nàng ta nguyên một toà phường nhuộm luôn đó còn gì!

Cung Đấu Cơ:.......

----

Buổi tiệc Trung Thu ngắm trăng sắp tới, Hiền phi chuẩn bị ca múa trợ hứng. Hiền phi phụ trách đánh đàn, Tiêu Thiên Tuyết và Vi Oanh phụ trách khiêu vũ.

Tiêu Thiên Tuyết không hổ là nữ chủ, vòng eo mềm mại, động tác yêu cầu cao độ hết một cái lại tới một cái, làm cho Vi Oanh bắt đầu hoa cả mắt.
Hiền phi mặt mày hớn hở, quay đầu nhìn về phía Vi Oanh: "Oanh Oanh, ngươi biết khiêu vũ không?"

Vi Oanh vội vàng lắc đầu.

Hiền phi: "Ta nghe nói nữ tử Giang Nam đều có thể ca lại giỏi múa, không cần ngại, coi như ở nhà đi, nhảy một điệu ngươi quen thuộc nhất xem."

Bình thường ở nhà?

Vi Oanh nghĩ nghĩ, đột nhiên gật đầu: "Ta đã hiểu!"

Hiền phi ôn nhu cười, nhưng rất nhanh, nàng liền cười không nổi.

Thiếu nữ thẳng tắp nâng hai tay, sau đó chém xuống thật mạnh, trong miệng rêи ɾỉ làn điệu kỳ quái, đạp tới đạp lui trên đất.

Hiền phi: "...Oanh Oanh, ngươi đây là đang múa điệu gì?"

Vi Oanh tỏ vẻ điềm nhiên nói: "Quảng trường vũ ấy mà."

Trên cái đầu nho nhỏ của Hiền phi toát ra vô số dấu chấm hỏi: A hả?

Vi Oanh buông tay: "Ta chỉ biết nhảy điệu này thôi."

Cũng may Hiền phi đủ ôn nhu, sau khi chịu kinh hách, rất nhanh lại hồi phục tinh thần, cười nói: "Không có vấn đề gì, ta đến dạy ngươi, trước tiên giúp ngươi động tác xoạc chân đã."
Không! Cần! Mà!

Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên ở Ngọc Lộ điện, doạ bay mấy đầu quạ.

Đổng Nga liếc nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, ở trong phòng múa bút thành văn: "Bẩm chủ tử, Hiền phi đang dạy hai vị Quý nhân luyện múa, chuẩn bị cho tiệc Trung Thu....." Nhưng viết viết, nàng dừng bút, cảm thấy nói hết thì quá dông dài, những chuyện nhỏ thế này không cần đăng báo, vì thế xé nát tờ giấy, lại một lần nữa viết:

"Bẩm chủ tử, hôm nay Ngọc Lộ điện hết thảy tường hoà an bình, chỉ là gió thu có chút ồn ào huyên náo."

.....

Luyện múa xong, Vi Oanh hoàn toàn như bị phế bỏ, không đợi Lúc Chá thúc giục, ngoan ngoãn nằm trên giường như thi thể.

Lục Chá sủng nịnh cười cười, tắt đèn, rời khỏi tẩm điện.

Đợi xác nhận người đi rồi, Vi Oanh kéo thân thể đau nhức, lén lút ngồi dậy. Hôm nay là ngày hoàng lịch mà nàng đã khoanh tròn từ lâu để đi rút thăm, cần tìm một chỗ bảo địa phong thuỷ bắt đầu rút thẻ.
Nàng đẩy hé cánh cửa phòng, lặng lẽ liếc bên ngoài, đêm khuya thanh vắng, ánh đèn tịch mịch.

Khoé miệng Vi Oanh nhếch nhếch, nhấc đèn lồng thuần thục chuồn ra ngoài, dưới sự chỉ dẫn của Cung Đấu Cơ, rẽ trái rẽ phải đi vào nơi quen thuộc.

Giá trị thể chất được cộng thêm bốn mươi điểm, nàng đứng trước cửa viện, giơ đèn lồng, mở to hai mắt, thử nhìn rõ xem phía trên rốt cuộc viết gì......Sau một lúc lâu, trên bảng hiệu vẫn là một màu đen tuyền.

Nửa mù đành phải suy sụp buông đèn lồng, trực tiếp đẩy cửa ra, cái đầu nhỏ thò vào: "Nữ quỷ cô nương!"

Thanh âm của nữ quỷ cô nương lại vang lên ngay trước mặt nàng: "Làm cái gì?"

Vi Oanh cười liếc mắt, cắn môi, như một con thỏ nhỏ: "Hi hi, ngươi vẫn đứng ở cửa, là đang chờ ta sao?"

"........Không phải, đi ra ngoài."
Vi Oanh: "Được được được ta đi, nhưng ngươi dựa lại gần chút." Khi Vân Thiều còn chưa kịp phản ứng, đầu người kia đã chôn vào ngực Vân Thiều, hít một hơi thật sâu: "Cho ta hít một cái!"

Thân mình Vân Thiều cứng đờ.

Vi Oanh: "Từ khi gặp được ngươi, vận khí của ta đặc biệt tốt, ha ha."

Buổi tối lạc đường cũng có nơi ngủ, bị nhân vật phản diện làm khó dễ cũng không sợ, tóm lại là đặc biệt may mắn.

Nàng thừa dịp hít một hơi này, ở trong lòng kêu hệ thống mau rút thăm trúng thưởng, cái loại mà mở là sẽ rút được thấp nhất là thẻ xanh. Nàng quên mất tư thế vô cùng không ổn của mình và Vân Thiều, khẩn trương nhìn chằm chằm chiếc hộp mà chỉ mình mới có khả năng nhìn thấy.

Hòm chậm rãi mở ra, một ánh sáng tím tiết ra từ trong hòm.

Cung Đấu Cơ kích động hét: "Tử tử tử khí đông lai, là thẻ tím, còn một cơ hội, kí chủ mau rút!!!"
Vi Oanh nhịn không được ngây ngốc cười: "Hắc hắc."

Tươi cười dần dần càn rỡ: "Ha ha ha ha chờ ta hít một hơi nữa lại rút!"

Vân Thiều bị thiếu nữ ôm, thân thể không tự chủ được căng thẳng, giãy giụa hai cái mới phát hiện thiếu nữ này nhìn qua ốm yếu, nhưng khí lực lại mạnh kỳ lạ, làm thế nào cũng không tránh được.

"Ngươi buông ra, lớn mật! Ngươi, ngươi muốn chết hả?" Hoàng đế chưa từng nghĩ mình dĩ nhiên sẽ có một ngày bị phi lễ như thế, sắc mặt đỏ bừng: "Làm càn! Lại ôm nữa ta gϊếŧ ngươi!"

Sau đó nàng trơ mắt nhìn Vi Oanh cúi đầu, lại hít một hơi thật sâu trên người mình, trên mặt lộ nụ cười quỷ dị, còn cười càng ngày càng càn rỡ.

Vân Thiều trợn tròn mắt, tức giận đến phát run.

Sao lại có người như vậy chứ!

"A! Lại là thẻ tím!" Vi Oanh vui quá hoá khóc.
Vân Thiều đầy mặt sát ý: "Gϊếŧ ngươi!"

Vi Oanh cười tủm tỉm ngẩng đầu: "Được được được, trước khi gϊếŧ cho ta lại hít một cái nữa đi."

Hít thêm một hơi, không phải châu Phi, lại hít một hơi, thoát Phi nhập Âu.

Hết chương 16