*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiêu Thiên Tuyết: "Chúng ta giỏi quá!"
Vi Oanh: "Chính xác!"
Các nàng làm hình trái tim, quyết định đem truyền thống tốt đẹp này phát dương quang đại, làm cho cả toà hoàng cung đều bao phủ trong tiếng cười nói.
Nghĩ lại liền cảm thấy bản thân mình hào quang vạn trượng, đại ái vô cương, thập phần vĩ đại!
Hai thiếu nữ phải đến lãnh cung, làm kinh động đến mức ngay cả Hiền phi gần đây không ra khỏi cửa cũng phải ra đưa tiễn, làm vài hộp điểm tâm cho các nàng.
"Ăn trước đi, nếu đến bên kia đói bụng thì để Lục Chá các nàng về lấy thêm điểm tâm." Hiền phi tay trái nắm Vi Oanh, tay phải nắm Tiêu Thiên Tuyết, sau đó đem tay các nàng đặt lên nhau, ngữ trọng tâm trường nói: "Các ngươi nhất định phải khoẻ mạnh nha."
Tiêu Thiên Tuyết gật đầu: "Nương nương yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc Oanh Oanh thật tốt."
Trong mắt Hiền phi loé lên quang mang vui mừng: "Ngươi trưởng thành rồi, ta rốt cục có thể yên tâm giao Oanh Oanh cho ngươi."
Tiêu Thiên Tuyết: "Đúng vậy! Cứ yên tâm giao nàng cho ta đi!"
Nhận thấy kịch bản của hai người này đang diễn ngày càng sai sai, Vi Oanh ho khan hai tiếng, rút tay ra, nhắc nhở: "Chúng ta đây đi An Nhạc Đường, nương nương phải bảo trọng thân thể, đừng để mệt nhọc quá mức."
Hiền phi nhìn nàng, nước mắt cảm động ứa ra, như lão mẫu thân nhìn đến nữ nga rốt cục trưởng thành, nàng quay đầu nói với Tiêu Thiên Tuyết: "Ta giao Oanh Oanh cho ngươi, các ngươi ở chung cho tốt, đừng bắt nạt nàng."
Tiêu Thiên Tuyết gật đầu thật mạnh: "Nương nương yên tâm, ta sẽ đối xử với nàng ấy thật tốt."
Hiền phi gạt lệ: "Ta đây an tâm rồi."
Đột nhiên nàng như nghĩ đến cái gì, còn nói: "Ta nghe nói ma ma quản sự của An Nhạc Đường lãnh đạm lắm, ở chung không tốt, lại thích cắt xén chi phí, nếu các nàng dám nhân dịp bắt nạt các ngươi thì nhờ người đến nói cho ta biết, lập tức sắp đến cuối năm, thời tiết trở lạnh, ta sẽ cách mười ngày lại sai người đưa than cùng đồ ăn tới, nếu có chuyện gì thì nhân cơ hội đó nói cho người của ta."
"Còn nữa." Nàng gật gật đầu với Trương ma ma, người sau vai vác bọc hành lý vải bông đi đến bên cạnh Vi Oanh: "Trương ma ma sẽ đi cùng các ngươi, nàng ở trong cung kinh nghiệm thâm hậu, có chuyện gì cũng có thể giúp đỡ các ngươi, bọc vải trên xe đựng tiền bạc, nhớ chia cho nhóm cung nhân ở An Nhạc Đường....."
Hiền phi tinh tế dặn dò rất nhiều, lo lắng nhìn các nàng lên xe ngựa, từ sau màn xe thò ra hai cái đầu nhỏ.
Hiền phi cười cười, nhìn cỗ xe càng ngày càng xa, vẻ mặt lộ ra một tia phiền muộn.
Ở lãnh cung mọi nhu yếu phẩm và chi phí đều được phân phối rất ít, còn bị đám hạ nhân cắt xén, cho dù có Trương ma ma chăm sóc, hai hài tử này chắc hẳn cũng sẽ chịu rất nhiều vất cả, đến lúc ra được đó, có lẽ sẽ gầy đi một vòng lớn.
Nàng nghĩ đến hai thiếu nữ đáng thương, nhịn không được nhẹ nhàng thở dài.
------
Trương mama cùng ngồi trong xe ngựa, đánh giá hai thiếu nữ, trong lòng đã thầm thở dài.
Trên xe, Tiêu Thiên Tuyết hỏi: "Oanh Oanh, lãnh cung là nơi thế nào?"
Vi Oanh nghĩ lại, nghiêm mặt nói: "Là một đạo phong cảnh riêng một ngọn cờ trong hoàng cung."
Tiêu Thiên Tuyết chà xát hai tay tỏ vẻ chờ mong: "Không phải chúng ta đây phải đi nhìn xem phong cảnh khác biệt sao, tương đương với đi ra ngoài chơi một lần, còn có chuyện tốt như vậy à."
Trương ma ma thấy các nàng hưng phấn như vậy, chịu không được hắt một chậu nước lạnh: "Hai vị chủ tử, An Nhạc Đường sao có thể là nơi tốt lành gì, trước kia chỉ có người thất sủng không nghe lời mới ở đó, là nơi các phi tử bị phạt. Bệ hạ đăng cơ sáu năm, rất ít người bị phạt đến nơi này đó." Tiêu Thiên Tuyết chớp chớp mắt: "Chúng ta đây không phải rất lợi hại sao?"
Vi Oanh: "Xoá bỏ câu nghi vấn đi, chúng ta chính xác là rất lợi hại."
Tiêu Thiên Tuyết: "Yay yay yay!"
Vi Oanh: "Lạc lạc lạc!"
Trương ma ma:.....Hôm nay không có cách nào trò chuyện.
Nên làm cho các nàng ấy chịu đòn hiểm của lãnh cung thì các nàng mới có thể hiểu được cái gì gọi là chỗ tàn khốc của chốn thâm cung.
Xe ngựa một đường hướng nam, phong cảnh trở nên hoang vắng, rốt cục vào lúc hoàng hôn mới tới An Nhạc Đường.
Trương ma ma là người thứ nhất xuống ngựa, kinh ngạc phát hiện một đám cung nữ dĩ nhiên đã đứng canh trước cửa An Nhạc Đường, bất giác nhíu mi: Sớm nghe nói đám người này vô pháp vô thiên chỉ biết bắt nạt phi tử thất thế, không nghĩ tới lại càn rỡ như vậy, đã bắt đầu chặn cổng rồi? An Nhạc Đường là nơi phi tử bị cấm túc, có rất ít cung nữ, nhưng hiện tại nhóm người này thậm chí cả ma ma quét rác cũng đến đây, toàn bộ tụ tập ở cửa, thoạt nhìn qua còn có chút doạ người.
Muốn làm gì? Không trả tiền không cho vào hả?
Nàng đã chuẩn bị đầy đủ tiền bạc, chuẩn bị dựa theo lời dặn của Hiền phi đưa cho đám người này.
Cũng làm cho hai vị tiểu chủ tử nhìn một chút chỗ đáng sợ ở lãnh cung.
"Đây là xe của Oanh Quý nhân và Tiêu Quý nhân sao?" Vị ma ma cầm đầu tiến lên hỏi.
Trương ma ma gật đầu, thò tay lấy ra túi tiền: "Các ngươi --"
Nói còn chưa dứt lời, một bàn bàn tay đột nhiên bị lão ma ma gắt gao cầm, càng không ngừng lắc. Lão ma ma hai mắt rưng rưng, kích động nói: "Các ngươi đến rồi! Rốt cục cũng đến rồi! Chúng ta rốt cục cũng đợi được các người rồi!" Trương ma ma không hiểu ra sao, nhướn mi, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Các nàng là tới hoan nghênh?
Vi Oanh vén rèm lên, ló đầu ra từ bên trong, đôi con ngươi sáng như làn thu thuỷ cong thành trăng khuyết.
Đám cung nữ liền hít một hơi, hành lễ.
Vi Oanh thân thiện tỏ vẻ: "Mọi người khoẻ chứ."
Vừa dứt lời, đám cung nữ lại hít một hơi, ôm khuôn mặt đỏ bừng, nhỏ giọng nghị luận: "A a a thật sự đẹp quá."
"Ngàn phán vạn phán, rốt cục phán Oanh bán tiên đến đây."
"Hộp phấn thơm của ta rốt cục có thể tìm được rồi."
Lão ma ma nháy mắt hất văng tay của Trương ma ma, hành lễ một cái thập phần long trọng quy củ với Vi Oanh cùng Tiêu Thiên Tuyết: "Thỉnh an hai vị Quý Nhân, ta là nữ quan quản sự của An Nhạc Đường, phòng của các Quý Nhân chúng ta đã thu dọn tốt rồi, ở ngay bên trong, nơi này hiu quạnh, không náo nhiệt bằng bên ngoài, chúng ta còn luyện ca múa trợ hứng cho hai vị nữa." Các tiểu cung nữ của An Nhạc Đường xếp thành một hàng, vui vẻ ca hát, xem như một nghi thức hoan nghênh phi thường long trọng.
Vi Oanh nắm tay Tiêu Thiên Tuyết, bình thản ung dung đi vào An Nhạc Đường trong ánh mắt kính ngưỡng của các cung nữ.
Trương ma ma ôm bọc vải theo phía sau, bàn chân như dẫm lên nệm bông, còn có loại cảm giác không thật.
Giống như một giấc mộng.
Đây thật sự là lãnh cung ăn tươi nuốt sống người trong ấn tượng của nàng sao?
Phòng của Vi Oanh và Tiêu Thiên Tuyết được quét tước rất sạch sẽ, hai gian, mặc dù so ra kém phần tinh xảo so với nơi các nàng ở trước đây, nhưng có thể nhìn ra được dụng tâm bố trí. Tiêu Thiên Tuyết đem bọc hành lý để lên giường: "Mặc kệ mặc kệ, ta muốn ngủ cùng ngươi!"
Vi Oanh cười cười, nói với lão ma ma: "Hôm nay không mở hàng, ngày mai có vấn đề gì có thể tới tìm chúng ta, đúng rồi." Nàng chú ý tới tư thế đi đường của lão ma ma: "Ngươi bị phong thấp?" Hai mắt lão ma ma sáng lên: "Oanh Quý nhân quả nhiên liệu sự như thần!"
Không hổ là bán tiên mà người người tương truyền.
Vi Oanh liền hô: "Thiên Tuyết, lấy một miếng thuốc dán cho ma ma đi."
Tiêu Thiên Tuyết "ừ" một tiếng, lấy thuốc dán tổ truyền đưa qua, khiến ma ma quản sự cảm động đến hai mắt lệ nhoà.
Cùng lúc đó, trong đầu Vi Oanh vang lên: "Nữ quan quản sự của An Nhạc Đường gia nhập vào trận doanh bên ta, ngài đã thu được 30 tích phân."
Nàng nhất thời cũng cảm động hai mắt đẫm lệ, nắm tay lão ma ma nhìn nhau, không biết nói gì.
Trương ma ma đứng ở cửa, dại ra nhìn các nàng không phí một phần tiền liền nhẹ nhàng thu mua được lòng người, bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Lãnh cung, chỉ thế này?
Mấy ngày kế tiếp, tam quan đã hình thành qua vô số năm ở hoàng cung của Trương ma ma lại một lần nữa bị Vi Oanh các nàng dùng thế đất trôi núi lở rửa sạch sẽ. Nghiệp vụ của Vi Oanh và Tiêu Thiên Tuyết ở An Nhạc Đường chính thức khai trương, sự nghiệp toả sáng mùa xuân thứ hai.
Hai người các nàng một là thầy tướng số xem quẻ, kiêm chức trinh thám, một người khác thì bán thuốc dán tổ truyền, ở lãnh cung vui vui vẻ vẻ. Vi Oanh còn thừa dịp rảnh rỗi nói tướng thanh cho mọi người, biểu diễn khẩu kỹ, toàn diện đề cao chất lượng sinh hoạt của cung nữ trong lãnh cung, nhân cơ hội vớt một bút tích phân.
Giờ đám cung nữ thái giám muốn tìm Vi Oanh toán mệnh, hoặc sinh bệnh muốn cầu thuốc dán đều chuyển từ Ngọc Lộ Điện qua An Nhạc Đường, xếp một hàng dài ngoài cửa cung. Đương nhiên là không ai đến không, bọn họ biết Vi Oanh không thu tiền bạc, liền dùng hết khả năng mang theo chút đồ ăn cái mặc hay đồ chơi lại, coi như là thù lao hỗ trợ. Lãnh cung không hề băng lãnh, mà tràn ngập tình yêu cùng hoà bình.
Thì Phái cảm khái: "An Nhạc Đường của chúng ta chưa từng náo nhiệt như vậy."
Trương ma ma gật đầu: "Là rất náo nhiệt, gió cũng thực ồn áo náo động."
Dường như hai vị chủ tử đi nơi nào, gió nơi ấy liền ồn ào náo động hẳn lên.
Nghĩ nghĩ, Trương ma ma quay đầu nhìn về phía các nàng.
Dưới mái hiên có hai cái ghế nằm, trung gian bày một cái bàn, trên bàn bày đầy điểm tâm cùng trà.
Hai thiếu nữ giống mọi ngày, lười biếng nằm trên ghế, vừa phơi nắng vừa phát triển sự nghiệp riêng, ngay cả lời kịch đều không khác biệt, thập phần đồng bộ.
Vi Oanh: "Chìa khoá của ngươi đi phía Tây Nam tìm xem, người tiếp theo."
Cung nữ cảm động đến rơi nước mắt: "Cám ơn Quý nhân, Quý nhân thật tốt."
Tiêu Thiên Tuyết: "Cầm miếng thuốc dán này dán lên chỗ đau, người tiếp theo." Lão ma ma sợ hãi cảm động: "Cám ơn Quý nhân, Quý nhân thật tốt."
Thường thường hai người quay đầu đối diện, lộ ra mỉm cười, khen ngợi tinh thần "lan truyền tiếng cười" của nhau, sau đó ăn chút điểm tâm nghỉ ngơi giữa hiệp vài phút, rồi tiếp tục công tác.
Không khí hài hoà tràn đầy tình yêu.
Trương ma ma thầm nghĩ, nếu chủ tử ở đây mà thấy một màn như vậy hẳn sẽ vui mừng lắm. Nàng đem chuyện xảy ra ở đây viết thư kể cho chủ tử, để cung cấp một chút linh cảm cho chủ tử.....miễn cho người kia ban đêm mệt nhọc quá mức.
Thì Phái: "Aish, thực hâm mộ ngươi có thể đi theo chủ tử tốt như vậy, không giống chúng ta, đợi ở An Nhạc Đường, chớp mắt liền vài thập niên."
Trong thâm cung này, đời người ngắn ngủi có thể thấy được điểm cuối, không cẩn thận nhìn lại đã tóc mai trắng xoá. Trương ma ma cũng hiển lộ thương cảm nhàn nhạt: "Trong chốn thâm cung, ai cũng giống nhau, ngươi xem tóc bạc trên đầu ta này."
Thì Phái: "Ngươi ít nhất có thể tìm bán tiên toán mệnh!"
Trương ma ma ngẩn ra: "Bán tiên cái gì?"
Thì Phái chỉ chỉ sau lưng, nhỏ giọng nói: "Còn không phải à? Chúng ta đã sớm muốn tới Ngọc Lộ Điện tìm bán tiên, không ngờ nàng ấy lại tới đây, chúng ta cảm thấy chính mình cũng lây dính tiên khí." Sau đó nàng lại phiền muộn nói: "Đáng tiếc ba tháng sau Oanh Quý nhân lại phải rời khỏi, haiz, nếu nàng ấy có thể thường xuyên tới thì tốt quá."
Trương ma ma: ".......Thôi tốt nhất đừng."
Tới nhiều cũng không tốt.
Ngay lúc hai người đang nói chuyện phiếm, có một vị khách đặc biệt tới An Nhạc Đường.
Hôm nay Cung Bối Nô cố ý trang điểm một phen, mặc váy lụa tím, bên ngoài khoác áo lông cừu truyết trắng, mái tóc được búi thành kiểu phi thiên kế*, bên trên cắm một chiếc châm tơ vàng khổng tước, một thân châu ngọc bảo thạch chói lọi, có vẻ rực rỡ loá mắt, đẹp đẽ quý giá tuyệt luân.
Nàng thảnh thơi đi xuống cỗ kiệu, gì cũng không nhìn, hất cằm trực tiếp đi vào trong, chuẩn bị nhìn xem bộ dáng thê thảm của hai kẻ đối đầu hiện tại.
Trương ma ma và Thì ma ma thỉnh an đều bị trực tiếp làm lơ.
Chờ nàng đi mất, hai ma ma mới ngẩng đầu, tò mò nhìn vào trong.
Thì Phái hỏi: "Cung Tiệp dư cũng đến tìm bán tiên toán mệnh hả? Hay là xương sống thắt lưng đau, muốn cầu thuốc dán?"
Trương ma ma nghĩ lại, nhíu mi, cảm thấy không ổn lắm: "Nhất định nàng tới tìm hai vị tiểu chủ tử để gây sự, ta phải vào giúp......"
Thì Phái giữ chặt nàng, ý bảo nàng nhìn hàng dài xếp đến tận ngoài sân: "Chờ xem, hiện tại ai cũng không vào được."
Bao gồm Cung Tiệp dư.
Cung Bối Nô vạn lần không nghĩ tới, đại nghiệp báo thú của mình ngay bước đầu tiên đã có biến cố. Toàn bộ An Nhạc Đường chật ních người, xếp hàng ở trong viện như con rắn quấn mấy vòng, rồi trực tiếp xếp ra tận ngoài. Nàng bị người chặn ngoài cửa, bước đầu tiên đã thập phần gian nan.
Nàng chen! Không chen vào nổi!
Giương cờ gióng trống lại chen, lại bị chen ra ngoài.
Nàng kiên trì chen, chen đến mức làn váy tỉ mỉ đã có nếp nhăn, lại vẫn không chen vào nổi!
Cung Bối Nô nổi giận đẩy người trước mặt, người nọ không kiên nhẫn đáp: "Xếp hàng đi, đến trước vào trước, không được phá hư quy củ!"
Cung Bối Nô nhìn hai thiếu nữ dưới mái hiên ở xa, trước mắt tối sầm.
Rõ ràng chỉ có khoảng cách mấy chục bước, lại cảm thấy như cách thiên nhai!
Đây là gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt sao?