Ta Nhất Định Phải Làm Hắc Nguyệt Quang Của Tên Hôn Quân Này

Chương 46




Chưa sung sướng được ba giây, Vi Oanh đột nhiên ngẩn người, nhìn Tiêu Thiên Tuyết lom lom.

Tiêu Thiên Tuyết nghiêng đầu: "Oanh Oanh?"

Vi Oanh nhớ tới phần tiếp theo của cốt truyện, sau một lần cuối cùng nữ chủ từ lãnh cung giết trở về, chẳng bao lâu sau hoài long chủng. Sau đó cũng là nhờ hài tử trong bụng mới chính thức thượng vị.

Nhưng hiện tại Hoàng đế là nữ, cho nên hài tử trong bụng nữ chủ.....

Trong bụng nữ chủ thật sự có hài tử sao?

Vi Oanh càng cân nhắc, càng cảm thấy đầu Hoàng đế xanh mướt. Khẳng định cẩu Hoàng đế biết mình bị cắm sừng rồi, còn khẳng khái phong nữ chủ làm Quý phi, xem ra cũng là lão nhẫn giả. (*chỉ loại người có thể nhẫn nhịn lâu)

Nhưng nàng quyết định làm một đứa ngốc vui vẻ, không chỉ vui vẻ, hơn nữa còn ngốc, không thèm đoán mò kịch bản, cho nên rất nhanh đem chuyện này từ trong đầu ném đi.

Nàng vỗ tay một cái: "Chúng ta lại khai trương nhé."

Tiêu Thiên Tuyết hưng phấn bật dậy: "Được nha!"

Từ sau khi cửa hàng bán tiên của Oanh Oanh mở lại, An Nhạc Đường lại trở lên hân hoan.

Gió Tây ồn ào náo động đổi thành gió Bắc, từ gió Bắc đổi qua gió Đông, đổi rồi đổi, đổi đến ngày Vi Oanh các nàng rời khỏi An Nhạc Đường.

Vi Oanh cùng Tiêu Thiên Tuyết hùng dũng oai vệ đứng trước cửa An Nhạc Đường, trên mắt buộc miếng vải lụa màu đen.

Thời hạn ba tháng đã qua, Quý nhân trở về! Không lại ẩn nhẫn nữa!

Hồng Châu ở bên trong kêu một tiếng: "Chủ tử, đến ăn cơm thôi."

Các nàng tháo miếng vải xuống, kích động chạy đến trước bàn cơm, cầm đũa lên: "Phong phú quá!"

Những ngày qua mọi người ở cùng nhau chơi đùa vui vẻ, quan hệ thân mật, trước mắt sắp phải chia tay, ai cũng đều không nỡ.

Thì Phái cố ý chuẩn bị một bàn yến hội, lại trở thành bữa tiếc chia tay. Trên bàn bày đầy thức ăn ngon. Án quy củ trong cung, bọn hạ nhân không thể ngồi cùng một bàn ăn cơm với cung phi, nhưng Vi Oanh và Tiêu Thiên Tuyết vốn chán ghét quy củ, cho nên đón mọi người cùng nhau ăn.

Ăn xong sẽ rời đi, nhóm cung nhân ở An Nhạc Đường xếp thành đội, lưu luyến đến đưa các nàng.

Thì Phái nắm chặt tay Vi Oanh: "Quý Nhân, có rảnh thường đến nha."

Vi Oanh: "Ta nhất định sẽ trở về."

Tiêu Thiên Tuyết cũng nhiệt tình tỏ vẻ: "Chúng ta nhất định sẽ trở về."

Tiếng ngựa hí vang một tiếng, dậm dậm chân. Trương ma ma sờ sờ đầu ngựa, trong lòng yên lặng nghĩ thầm, cũng....không cần lại đến nữa chứ.

Đây chính là lãnh cung, thường đến làm khách cũng không phải chuyện gì tốt.

Cũng không cần tích cực như thế mà.

Qua ba tháng ở chung này, đạo lý sinh tồn ở lãnh cung của nàng đã bị đả kích nghiêm trọng, lúc rời đi An Nhạc Đường còn có phần tinh thần hoảng hốt. Như thể không phải mình bị sung quân đi theo hai vị chủ tử vào lãnh cung ba tháng, mà là du sơn ngoạn thuỷ được thôn dân thuần phác nhiệt tình chiêu đãi ba tháng.

"Thôn dân" thuần phác lôi kéo tay các nàng không chịu buông, biểu diễn một màn mắt nhìn đắm đuối, cá nước tình thâm.

Cuối cùng Vi Oanh và Tiêu Thiên Tuyết thò đầu ra từ trong xe ngựa, vẫy tay với các nàng, xe ngựa dần dần rời khỏi An Nhạc Đường, trở lại vườn ngự uyển náo nhiệt.

Tiêu Thiên Tuyết dẫn đầu nhảy xuống xe ngựa, nhìn trái nhìn phải một phen.

Trương mama khó hiểu hỏi: "Tiểu chủ tử, ngươi đang tìm gì thế?"

Tiêu Thiên Tuyết: "Cung Bối, Cung Tiệp dư chưa tới sao?" Không đợi người trả lời, nàng tự thở dài, phiền muộn nói: "Cứ cảm thấy hẳn nàng ấy sẽ tới chứ."

Lúc này, người đó không phải nên chui từ đâu ra cười nhạo các nàng, chế nhạo các nàng, thuận tiện khoe khoang một chút thánh sủng được hưởng thời gian qua à?

Trong lòng nàng thậm chí đã viết sẵn kịch bản cho Cung Bối Nô, lại phát hiện đối phương không hành động theo kịch bản, cảm xúc không khỏi hạ xuống.

Vi Oanh cũng nhảy từ trên xe xuống, hỏi: "Sao thế?"

Tiêu Thiên Tuyết đem chuyện trong lòng nói ra, Vi Oanh nhịn không được cười hai mắt cong cong, vỗ vỗ vai nàng: "Ngươi trưởng thành rồi, đã biết tự viết tiểu thuyết trong đầu nữa."

Tiêu Thiên Tuyết nắm tay: "Đúng vậy! Nói không chừng nếu cứ cố gắng thì ta cũng có thể phát triển theo hướng của Nhất Niên Bồng và Thiên Thu Nguyệt!"

Vi Oanh che miệng cười, cùng nàng sóng vai đi về phía Ngọc Lộ Điện: "Vậy ngươi muốn viết cái gì?"

Tiêu Thiên Tuyết: "Viết Quý phi!"

Vi Oanh cười muốn nói gì đó, đột nhiên thoáng thấy một đoàn ánh vàng rực rỡ lắc la lắc lư đi tới, tập trung nhìn lại, thì ra là trâm vàng đai ngọc của Cung Bối Nô, như một con khổng tước lắc lư cái đuôi to đi về phía các nàng.

Hai mắt Tiêu Thiên Tuyết sáng rực, tiến lên, hưng phấn nói: "Ngươi thật sự đến đây!"

Cung Bối Nô vốn ngồi xổm chỗ này, nhìn các nàng chật vật rời khỏi lãnh cung. Hai người này ở lãnh cung chịu dày vò ba tháng, lại nhìn thấy mình mặc đẹp đẽ quý giá, khẳng định sẽ tự thấy thẹn, quỳ xuống gọi nương nương!

Lúc đó nàng có thể dễ dàng trào phúng bọn họ, còn có thể khoe khoang một chút bộ y phục bằng lụa này là do bệ hạ ban cho trong dịp lễ mừng năm mới, khẳng định bệ hạ rất sủng ái mình.

Nhưng hiện tại Tiêu Thiên Tuyết đột nhiên đi về phía mình, đánh gãy dòng suy nghĩ của nàng.

Cung Bối Nô chống lại ánh mắt toả sáng của Tiêu Thiên Tuyết, ngượng ngùng cúi đầu, rối rắm một hồi, nàng nhớ lại mục đích của mình, đung đưa vài cái, lăng la gấm vóc trên người dập dờn như mực nước.

Để cho hai người kia ngắm nhìn bộ váy mới xinh đẹp của nàng!

Không đợi nàng nói, Tiêu Thiên Tuyết đã hô: "Ồ, váy của ngươi đẹp quá!"

Cung Bối Nô kiêu ngạo ưỡn ưỡn bộ ngực nhỏ: "Đương nhiên, là --"

Vi Oanh cười tủm tỉm tiếp lời: "Là bệ hạ ban cho phải không, bệ hạ thật sủng hạnh ngươi, chúng ta hâm mộ quá."

Cung Bối Nô chìm đắm trong ánh mắt hâm mộ ghen tị của các nàng, choáng váng nói: "Bệ hạ rất sủng ái ta, đám người bị nhốt trong lãnh cung các ngươi sẽ không hiểu được đâu, hừ ~"

Tiêu Thiên Tuyết cùng Vi Oanh liếc nhau, sau đó đều nở nụ cười.

"Oanh Oanh, ngươi xem ta viết không sai mà! Diễn biến giống y đúc điều ta nghĩ."

Vi Oanh cười nói: "Phải phải phải, hay là ngươi chính là Nhất Niên Bồng ẩn dấu ở trong thâm cung?"

Ngay khi Cung Bối Nô nghĩ các nàng sẽ quỳ xuống gọi nương nương, hai người kia trong miệng lại nói cốt truyện tiểu thuyết gì đó, rồi vui sướng đi lướt qua người nàng, cứ thế đi rồi......đi rồi....

Cung Bối Nô hỗn độn trong gió, ngoái đầu kêu hai người kia dừng lại: "Các ngươi, các ngươi không được đi!"

Hai người đồng loạt xoay qua.

Cung Bối Nô như muốn chứng minh cái gì, lắc mông, làn váy như gợn sóng dập dờn: "Đây là váy bệ hạ ban cho ta, dùng từ loại vải dệt mà thiên hạ khó cầu! Các ngươi nhìn xem nếp may này."

Nàng xoay qua xoay lại.

Vi Oanh nhịn không được, "phì" cười một tiếng.

Tiêu Thiên Tuyết cũng cười theo: "Nương nương khiêu vũ rất đặc biệt."

Tiểu biệt nữu trừng lớn hai mắt, giận dữ nhìn các nàng: "Ta để cho các ngươi nhìn váy của ta!"

Vi Oanh cười: "Nhìn đẹp lắm, chúng ta rất thích, nương nương muốn tặng cho chúng ta sao?"

Cung Bối Nô: "Là bệ hạ ban cho ta, những ngày qua bệ hạ chỉ độc sủng mình ta!"

Nàng đã ám chỉ rõ ràng như vậy, bọn họ chẳng lẽ không thể hơi chút hâm mộ à?

Tiêu Thiên Tuyết nhìn nhìn nàng, đột nhiên hiểu được cái gì, cũng bắt đầu lắc mông, làn váy dài đung đưa, hàng trăm con bướm vườn hoa thêu trên váy như sống dậy.

"Thấy váy này của ta không?"

Nghe thế Cung Bối Nô mới đem lực chú ý đặt lên váy nàng, rất nhanh liền nhận ra đó cũng là loại vải giá trị xa xỉ, nhất thời trắng mặt, nhỏ giọng hỏi: "Cái này cũng là bệ hạ ban cho ngươi?"

Tiêu Thiên Tuyết đắc ý: "Là Quý phi ban cho ta đó nha ~"

Nói xong, nàng liền kéo Vi Oanh rời đi, lúc đi còn không quên lắc mông.

Cung Bối Nô:......?

Quý phi ban cho thì đáng để kiêu ngạo lắm à? Không phải các nàng là nữ nhân của bệ hạ, không nên vì bệ hạ tranh giành sủng ái sao?

- --

Trong Ngọc Lộ Điện đã sớm bày một bàn yến hội.

Hiền phi tự mình xuống bếp, làm tốt một bàn thức ăn ngon đến chiêu đãi hai tiểu gia hoả mới về nhà.

Nàng đứng trước cửa, vén rèm che, cười dài nói: "Hoan nghênh về nhà."

Tiêu Thiên Tuyết nhào qua ôm Hiền phi: "Hiền phi tỷ tỷ, chúng ta rất nhớ ngươi ~"

Hiền phi dùng ngón tay bắn đầu nàng: "Là nhớ đồ ăn ta làm thì có, Oanh Oanh." Nàng chủ động nắm tay Vi Oanh: "Lần trước thấy ngươi còn béo một chút, sao lần này về lại gầy rồi?"

Tiêu Thiên Tuyết định đem chuyện chấn động hôm trừ tịch ngày đó kể ra: "Đó là bởi vì nàng ấy......"

Ánh mắt nàng đối diện với Vi Oanh, rụt rụt cổ, đột nhiên không lên tiếng: "Dường như Oanh Oanh không muốn để người khác biết."

Hiền phi thấy cử động giữa các nàng, đầu tiên là bi thương nói: "Oanh Oanh đã bắt đầu có tâm sự gạt ta."

Con thú non mình tự tay mớm trưởng thành, đã bắt đầu gạt nàng.

Nhưng lập tức không biết nghĩ đến cái gì, nàng nhẹ giọng hỏi: "Đây là bí mật nho nhỏ chỉ thuộc về hai người các ngươi sao?"

Tiêu Thiên Tuyết nghĩ lại, gật đầu: "Xem như vậy đi?"

Cảm xúc của Hiền phi trong nháy mắt tăng vọt, vui vẻ ra mặt, mặt mày tràn đầy xuân sắc, trong mắt loé lên sáng rọi mà Vi Oanh quen thuộc: "Vậy thì được rồi, đừng nói cho ta, cũng đừng nói cho bất kỳ kẻ nào! Giữa các ngươi nên có vài bí mật nho nhỏ."

Tiêu Thiên Tuyết mờ mịt chớp chớp mắt, nhưng lực chú ý rất nhanh đã bị một chuyện khác dời đi: "Nương nương nhìn qua cũng tốt hơn nhiều!"

Hiền phi dung sắc rực rỡ, không thấy vẻ tiều tuỵ vài ngày trước đó, trong mắt chứa ý cười, dường như có chuyện gì đó rất cao hứng.

Nghe vậy, nàng vẫn cười: "Gần đây Hoàng Hậu nương nương cùng ta trao đổi rất nhiều, thì ra nương nương lòng dạ rộng rãi, cũng không để ý việc năm đó."

Hoàng Hậu nương nương nhìn thanh lãnh, không nói không cười, vốn tưởng sẽ thập phần khó thân cận, nhưng tới khi làm cộng sự lại phát hiện nàng thực ôn nhu săn sóc, tâm tư tinh tế, văn thải lại cao, cách nói năng lại tốt.

Hiền phi thầm nghĩ, năm đó đám văn nhân thích làm chuyện tốt kia không có mắt sao? Tài hoa ít ỏi của mình làm sao so được với Hoàng Hậu nương nương cơ chứ. Nếu nương nương thân là nam tử, nhất định sẽ là nhân tài nổi trội để giúp đỡ xã tắc.

Nhớ tới bộ dáng Hoàng Hậu cúi đầu xem tấu chương, Hiền phi có chút thất thần, bất giác nhẹ giọng thở dài.

Vi Oanh hỏi: "Nương nương vì sao lại thở dài?"

Hiền phi nói: "Ta nghĩ đến tỷ muội ở thâm cung đều có đầy bụng tài hoa, chí hướng như thiên nga, chỉ mình ta không có chí tiến thủ, chỉ thích đọc tiểu thuyết viết viết......Khụ khụ, luyện thư pháp, làm vài món điểm tâm ngon."

Tiêu Thiên Tuyết nói: "Như vậy cũng tốt lắm mà."

Hiền phi lắc đầu: "Chỉ cảm thấy, mấy vị tỷ tỷ đều là nhân tài không được trọng dụng, các ngươi biết không? Năm đó trước khi Hoàng Hậu nương nương vào cung, tài danh khuynh đảo thế nhân, lúc Quý phi chưa vào cung, cũng là tiểu tướng quân mỗi người đều kính ngưỡng."

Nhắc đến Quý phi, ánh mắt Tiêu Thiên Tuyết vụt sáng, liên tục gật đầu, đặc biệt thổi phồng khen ngợi Quý phi.

Hiền phi cười xoa nhẹ đầu nàng, nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: "Nếu ngày nào đó bọn tỷ muội có thể bay ra khỏi nhà giam này, được làm những việc mình vốn mong muốn thì tốt."

Nhưng cho dù có thể bay ra hoàng cung, cũng không thể nào thoát khỏi ánh mắt thế tục, thân là nữ nhi luôn bị xem nhẹ, dường như giúp chồng dạy con mới là số mệnh được viết tốt.

Nàng xoa xoa giữa mày, lại nghĩ tới dung nhan chuyên chú dưới đèn của Hoàng Hậu, trong lòng không khỏi thở dài.

Hoàng Hậu thật đẹp nha, đáng tiếc không thường ra ngoài, nếu có thể thường xuyên đứng chung một chỗ với Oanh Oanh thì tốt! Như vậy nàng còn có thể có tư liệu sống mới để làm linh cảm!

Vi Oanh như nghĩ đến cái gì, dùng đũa chọc chọc bát, cười hỏi: "Nương nương, Nhất Niên Bồng còn chưa có tác phẩm mới à?"

Hiền phi theo bản năng đáp: "Gần đây hơi bận...." Nàng vội vàng nói đỡ lời: "Có hơi bận, không quan tâm tới chuyện tiểu thuyết gì đó, chẳng qua cung nữ không nói gì với ta, chắc là chưa ra."

Tiêu Thiên Tuyết chu miệng: "Thiên Thu Nguyệt cũng không ra, haiz, người đó cũng bận à? Hai bọn họ hẹn trước với nhau sao?"

Hiền phi:....

Vi Oanh lại nói: "Nương nương, gần đây Hoàng hậu nương nương bận gì thế?"

Khoé miệng Hiền phi bất giác cong lên: "Trừ việc hậu cung, thì là chuyện sứ giả Bắc Quyết vào kinh, bàn luận chuyện về giới tuyến biên cương."

Thế này Vi Oanh mới nghĩ đến, lập tức đến mùa xuân, sứ giả Bắc Quyết cũng sắp vào kinh.

Ở trong nguyên tác, đây cũng là tình tiết quan trọng, nữ chủ phát hiện sứ giả Bắc Quyết có điểm đáng ngờ, nói cho Hoàng Đế, cùng Hoàng Đế đấu trí với sứ giả, hoàn thành màn tạt cơm chó + thổ lộ tình cảm. Sau khi sứ giả Bắc Quyết rời khỏi kinh sư, Hoàng đế liền sắc phong nữ chủ làm Mỹ Nhân.

Khi nàng nghĩ đến đây, Cung Đấu Cơ bắt đầu tuyên bố nhiệm vụ.

[Sau khi kết thúc tình tiết sứ giả nhập kinh, thăng cấp trở thành Mỹ Nhân, hoàn thành sẽ được thưởng một cơ hội rút thẻ [giữ gốc thẻ xanh lam], độ dung hợp 10, thưởng tích phân 20.]

Vi Oanh chống má bắt đầu nhớ lại tình tiết.

Nghĩ nghĩ, Tiêu Thiên Tuyết nhìn thấy băng tan ngoài cửa sổ, đột nhiên kinh hô: "Oanh Oanh, không phải ngươi nói mùa xuân đến sẽ kết bái tỷ muội với ta sao?!"

Hiền phi: "Kết bái.....tỷ muội?"

Vi Oanh cứng đờ cổ, gian nan gật đầu, chỉ ra ngoài: "Chờ hoa đào trong Ngự Hoa Viên nở đã rồi nói sau. Đúng rồi, kết bái tốt nhất là có ba người, Hiền phi tỷ tỷ muốn tới không?"

Hiền phi vốn nghe nói bái tỷ muội thì có chút động tâm, nhưng hai chữ "kết bái" làm nàng nghĩ xa xôi hơn, hỏi rõ: "Hai các ngươi kết làm tỷ muội thì trình tự thế nào?"

Nàng nghe hai người nói cái gì mà hoa đào nước chảy, trong lòng lại ảo tưởng ra hình ảnh kiều diễm.

Hoa đào bay bay, cánh hoa rơi như mưa, thiếu nữ ở dưới tàng cây ước định một đời một kiếp làm tỷ muội, vĩnh viễn không phụ nhau, tốt đẹp cỡ nào!

Vi Oanh: "Đốt giấy vàng, tế tam sinh, chặt đầu gà, uống máu ăn thề!"

Tiêu Thiên Tuyết cũng hùa theo hào hùng vạn trượng nói: "Không cầu sinh cùng năm cùng tháng, nhưng cầu chết cùng ngày cùng tháng!"

Vi Oanh nhìn nàng: "Muội muội tốt!"

Tiêu Thiên Tuyết nắm chặt tay nàng: "Tỷ tỷ tốt!"

Không khí thay đổi đột ngột, từ hoa đào lả tả kiều diễm, thoáng chốc biến thành tư thế hào hùng, đại đao soàn soạt.

Trong lòng Hiền phi loảng xoảng một tiếng, như thể có cái gì rơi vỡ. Nàng che ngực, sau một lúc lâu mới run run mở miệng: "Thôi khỏi, ngày nào các ngươi đi, nhớ báo cho ta."

Vi Oanh cao hứng hỏi: "Nương nương cũng tới à?"

Hiền phi: ".....Nương nương biết để tránh đi trước."

*

Gió xuân thổi qua, trên đầu cành đào dài ra một đám nụ hồng phấn tươi mơn mởn. Rồi sau đó qua một đêm, ngàn cây vạn cây đào nở, Ngự Hoa Viên tầng tầng lớp lớp hồng phấn như sông.

Vi Oanh cùng Tiêu Thiên Tuyết đứng trong màn mưa hoa, kiên định nhìn nhau chăm chú.

"Tỷ tỷ tốt!"

"Muội muội tốt!"

Lục Chá đổ rượu vào hai chén, rồi mỗi người cầm một chén rượu, chạm cốc thật mạnh, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Tiêu Thiên Tuyết đột nhiên thấy hào hùng vạn trượng, thậm chí muốn ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng.

Nàng và Vi Oanh nắm tay, hai mắt nhìn nhau.

Cung Đấu Cơ mắt thấy hướng gió từ cung đấu văn biến thành Tam quốc, cũng không nhẫn tâm xem nữa, trong lòng cực lực cứu vãn tôn nghiêm cho nguyên tác cốt truyện, nó thật sự đã cố gắng lắm rồi, đáng tiếc gặp phải loại nhân tài như kí chủ.

Vi Oanh còn nhớ rõ, mình ngay từ đầu là sợ gây ra flag phản bội với nữ chủ nên mới lựa chọn kết nghĩa vườn đào, uống xong chén rượu này, chỉ cần lại chấp nhận lời thề, nàng cũng không tin lực lượng nguyên tác có thể đem tình thế đảo ngược.

Nhưng còn chưa mở miệng, đã chợt nghe thanh âm quen thuộc từ xa truyền tới: "Các ngươi đang làm gì đó?"

Tiêu Thiên Tuyết quay đầu, nháy mắt hoá thành mê muội: "Quý phi nương nương!"

Vi Oanh cũng nghiêng đầu, lộ ra mỉm cười, Quý phi bình thường không phải ở Bảo Vân Cung ngâm suối nước nóng thì chính là ở bãi săn cưỡi ngựa, tóm lại không nên xuất hiện ở đây. Nghĩ lại, hẳn là do lực lượng nguyên tác không muốn hướng truyện lệch quá mức cho nên mới phái Quý phi - boss của phần đầu truyện đến quấy nhiễu.

Bùi Khuyết nhìn bốn phía, khó hiểu nhíu mày.

Hai thiếu nữ mỗi người cầm một chén rượu trong tay, phía sau là một cái bàn dài, trên bàn bày tam sinh. (*3 món đồ ăn để cúng gồm cá, gà và heo)

Dưới bàn có có một con gà mái vô tội đang ngồi.

Trong đầu nàng có liên tưởng không tốt, run giọng hỏi: "Các ngươi đang làm gì?"

Tiêu Thiên Tuyết cười đáng yêu ngọt ngào: "Chúng ta đang kết bái tỷ muội!"

Thân mình Bùi Khuyết run lên.

Những chuyện như kết bái, nàng ở trong quân cũng đã gặp qua không ít, nhưng phong cách tục tằn đó, không hề hợp với chốn cung đình tinh xảo phồn hoa. Các nàng hai nữ nhân nghĩ thế nào mà lại ở trong cung uống máu ăn thề kết bái, nghĩ mình là hảo hán hoành đao lập mã gì đó chắc?

Hai nàng chắc ngay cả đao cũng không dám nhấc nhỉ.

Vi Oanh vén tay áo lên cao, cầm thanh đao hàn quang lấp loé trên bàn lắc lắc: "Nương nương có muốn gia nhập chúng ta không? Không bằng để ta giết gà trước."

Thân mình Bùi Khuyết lại run lên.

Ác quá.....

Không biết vì cái gì, trong lòng nàng cảm thấy thập phần bức bối, cứ muốn quát hành vi vô lễ không biết trời cao đất rộng của hai tiểu phi tử này, ở trong cung kết bái còn làm ra động tĩnh ầm ỹ như vậy thì còn ra thể thống gì.

Ý tưởng này không hiểu sao loé lên trong đầu nàng, nàng há mồm, đang muốn răn dạy, đã thấy Vi Oanh dùng đao khoa tay múa chân, ngồi xổm xuống trước cục đá mài, thuần thục mài đao.

Tiếng mài đao soàn soạt.

Bùi Khuyết nhìn chằm chằm thanh đao loé hàn quang lạnh thấu xương, nhăn mặt nhíu mày, một người trước kia ở trên chiến trường giết tới lui chưa từng sợ hãi như nàng, giờ đối diện với một thanh thái đao này, cảm thấy có hơi...chùn bước.

Tiêu Thiên Tuyết thực kích động, si mê nhìn Quý phi, nhịn không được hút vài cái.

Chẳng qua lực chú ý của Bùi Khuyết ở chỗ Vi Oanh, cho nên không nhìn đến người bên cạnh.

Tiêu Thiên Tuyết ôm ngực, chạy ra sau gốc cây, xuyên qua khe hở trên tán hoa lặng lẽ đánh giá Quý phi, cảm thấy Quý phi thế nào cũng đẹp, da trắng như tuyết, mặt mày diễm lệ, cuối mắt đuôi mày phiếm vẻ xinh đẹp ngang tàng.

Đẹp cực kỳ! Nàng có thể hút một vạn lần!

Trong lòng vừa động, lại cảm thấy dáng vẻ của Quý phi khá quen thuộc, nhịn không được nghĩ, trước đây lúc nhìn thấy Bùi gia quân, có phải cũng từng gặp người này một lần không nhỉ?

Nhưng Bùi Khuyết vẫn một mực nhìn Vi Oanh.

Thiếu nữ mài đao sắc bén, không chút sợ hãi vung về phía con gà mái, bay lên một chùm huyết hoa.

Mặt nàng không chút thay đổi lau sạch đao, đầu ngón tay trắng nõn không dính chút máu, sau đó gọi người bên cạnh: "Uống máu gà cũng không tốt lắm, nhỡ cúm gà thì sao? Chúng ta giết gà theo trình tự, đợi lát nữa hầm gà, uống tiết canh ăn thịt nó, cũng coi như là uống máu ăn thề thôi."

Môi Bùi Khuyết run lên, cảm thấy có lẽ người này có hiểu lầm gì đó với chuyện uống máu ăn thề.

Vi Oanh quay đầu nhìn nàng: "Nương nương cũng đến ăn gà nhé?"

Bùi Khuyết nhìn nàng, lại nhìn nhìn thanh đao nàng vẫn cầm trên tay không buông, cùng với con gà đáng thương chỉ trong giây lát đã bị rút sạch máu, môi lại run lên, tiếng "không" trong miệng dừng bên môi, chậm chạp nói không nên lời.

Trong tay có đao, nói gì cũng đúng.

Vì thế ba người ở ngay trong Ngự Hoa Viên bắc nồi nước, bắt đầu hầm gà ăn.

Vi Oanh cố ý kêu một vị ngự trù đã từng chịu ơn của nàng lại đây nấu cơm, bởi vì hình ảnh máu tanh, sợ ảnh hưởng đến khẩu vị của Tiêu Thiên Tuyết và Quý Phi, cho nên đề nghị đi hoa viên dạo một vòng, chờ lúc về có thể ăn được thịt gà nóng hôi hổi.

"Được không?" Nét mặt nàng tươi cười như hoa.

Tiêu Thiên Tuyết tự nhiên vui vẻ đồng ý: "Được!"

Vi Oanh nhìn về phía Quý phi.

Bùi Khuyết nhếch khóe miệng, trầm mặc một lát: "Được.....ngươi có thể bỏ đao xuống không?"

Vi Oanh ngượng ngùng cười cười, đặt đao lên bàn, đón ngự trù tới, rồi cùng các nàng rời đi cái nơi đầy đất lông gà này.

Hoa đào lả tả, mấy người xuyên qua rừng đào, tẩm đẫm mùi hoa.

Tiêu Thiên Tuyết xắn tay áo, lúc sắp đi ra khỏi rừng đào, liền nhón chân bẻ một nhành hoa, đưa cho Quý phi.

Bùi Khuyết nhướn mày, như nghĩ đến một chuyện gì đó trước kia, ánh mắt trầm xuống.

Tiêu Tuyên Tuyết cố lấy dũng khí nói: "Nương nương, ta là người Vân Châu, trước đây nương nương đã cứu Vân Châu, ta rất sớm đã nghĩ tặng ngài một bó hoa! Đại biểu cho lòng sùng kính của ta!"

Bùi Khuyết theo bản năng liếc qua Vi Oanh, ý thức được trong tay đối phương không có đao, thái độ trong nháy mắt thay đổi, khôi phục lại vẻ cao quý lãnh diễm trước kia, môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích, phun ra hai chữ: "Không cần."

Tiêu Thiên Tuyết mất mát "ah" một tiếng, đảo mắt liền vui vẻ nhìn về phía Vi Oanh: "Cành đào này nở tươi quá, chúng ta cắm vào bình hoa trên đầu giường ngươi đi, không phải ngươi có chiếc bình hoa mai sao?"

Vi Oanh gật đầu: "Ừ."

Bùi Khuyết:???

Thì ra lòng sùng kính của nàng ta qua tay là có thể đưa cho người khác?

Sau khi đi dạo một vòng trở về, thịt gà đã thơm ngào ngạt đun trong nồi.

Quý phi thấy thanh đao trên bàn, tiếp tục bị bắt mời ăn xong một chén thịt gà, trở thành tỷ muội kết bái của hai người. Nàng không hiểu sao tự nhiên đến đây, mơ mơ hồ hồ đi rồi, lúc dẫm lên con đường nhỏ trải đá cuội trong Ngự hoa viên còn có cảm giác không chân thật.

Vi Oanh cùng Tiêu Thiên Tuyết tiếp tục ngồi trong rừng đào uống canh gà.

Tiêu Thiên Tuyết nghĩ tới chuyện gì đó, nghiêng đầu: "Vừa rồi Quý phi chỉ nhìn ngươi, không thèm liếc ta một cái."

Vi Oanh nhướn mày: "Không vui?"

Tiêu Thiên Tuyết mím môi, cảm giác bị lờ đi như thế có chút là lạ, mình thì chỉ cố gắng nhìn chăm chú người kia, nhưng trong mắt người kia lại chỉ chứa một người khác.

"Trước kia sẽ có phần không vui, chẳng qua hiện tại không giống." Tiêu Thiên Tuyết rất nhanh lại vui vẻ trở lại, hào hùng vạn trượng nói: "Ngươi là tỷ tỷ tốt của ta!"

Vi Oanh: "Muội muội tốt!"

Tiêu Thiên Tuyết: "Tỷ tỷ tốt!"

"Muội muội tốt!"

......

Cung Đấu Cơ yên lặng thở dài, tiếp tục cứu vãn tôn nghiêm cho lực lượng nguyên tác -- nó đã thật sự cố gắng, nhưng mà, nhưng mà.....

*

Đã nhiều ngày Hoàng đế ban đêm triệu Vi Oanh vài lần, Vi Oanh đều dùng lý do thân mình có bệnh không đi, trốn thị tẩm còn thuần thục hơn năm đó trốn tiết.

Cho nên khi nàng cùng Tiêu Thiên Tuyết tay trong tay trở lại Ngọc Lộ Điện, thấy hồng y thái giám đứng trước cửa điện, cũng không nghĩ gì nhiều, cười nói: "Công công, hôm nay phiền nói giúp ta một chút, ta sinh bệnh, không đi được."

Tiêu Thiên Tuyết thực tích cực gánh vác thay tỷ muội: "Ta đi cho!"

Mài mực nàng quen, nàng là người mài mực có nghề.

Chung quanh khe khẽ nói nhỏ, thầm nghĩ, ngay cả chuyện thị tẩm cũng có thể chia xẻ, tình cảm của hai vị Quý nhân thật tốt.

Phúc Thọ hiền lành nở nụ cười: "Bẩm hai vị Quý nhân, lần này không phải bệ hạ tới triệu các người."

Tiêu Thiên Tuyết: "Ồ, vậy là?"

Vân Thiều từ trong điện đi ra, đứng trong bóng tối, nhìn chằm chằm hai gò má phiếm hồng của hai thiếu nữ, rồi sau đó ánh mắt dừng trên bàn tay đang nắm của bọn họ, sau một lúc mới nặng nề nói: "Nghe nói Oanh Quý nhân bệnh nặng, cho nên trẫm tới thăm."